Yến Đôn bèn trả lời: “Anh cũng biết nhà tôi ở đâu mà, sao có thể nhìn thấy pháo hoa được chứ ạ?” Xem như là đáp lại một cách qua loa.
Nhưng có vẻ như Ngạn Tảo không định bỏ qua như vậy, anh lại hỏi tiếp: “Ồ? Trễ vậy rồi mà, cậu đang ở đâu thế?”
Yến Đôn vốn nghĩ rằng cậu có thể thoát được, kết quả lại không thể nào tránh khỏi nên đành đáp: “Ở nhà bạn ạ.”
Ngạn Tảo bèn nói: “Đến nhà bạn chỉ để xem pháo hoa à, hăng hái quá nhỉ.”
Những câu từ này đều rất bình thường, ấy vậy mà Yến Đôn lại phảng phất nghe ra một ít gợn sóng: Nhưng cậu cũng không thể nói chính xác được.
Các câu chữ trong tin nhắn đều khá lạnh nhạt, nếu không có mấy gói biểu cảm thì sẽ rất khó phán đoán xem người gửi đang dùng giọng điệu gì để nói chuyện.
Yến Đôn không hiểu được ý tứ chính xác của Ngạn Tảo nên trong chốc lát cậu cũng không dám trả lời.
Trong lúc Yến Đôn đang do dự thì Ngạn Tảo lại gửi đến một tin nữa: “Hình như tôi đang ở gần vị trí của cậu, nếu tôi tới tìm cậu thì có quấy rầy không?”
Yến Đôn có hơi giật mình: “Sao anh lại ở gần đây ạ? Đã trễ thế này mà anh không ở nhà sao ạ?”
Ngạn Tảo đáp: “Gia đình tôi không chuộng ăn lễ.” Qua vài giây, anh lại bỏ thêm một câu: “Đúng lúc có việc đến bờ sông.”
Yến Đôn cảm thấy hơi chột dạ, bèn nói: “Phía bạn tôi có thể không tiện lắm ạ.”
Những lời này chẳng khác nào từ chối.
Ngạn Tảo lại trả lời: “Ồ, hóa ra là như vậy.
Là tôi mạo muội rồi.
Tôi cứ nghĩ đêm nguyên đán nên mời bạn bè đến nhà để mở tiệc mới phải.
Vậy là chỉ có hai người bọn cậu ở nhà à?”
Trán Yến Đôn rịn mồ hôi: Sao mỗi một câu hỏi của anh đều khiến người ta khó trả lời hơn câu trước vậy?
Nếu là người ngoài hỏi Yến Đôn như vậy thì cậu đã cho rằng đối phương đang gây sự và thích xen vào việc của người khác rồi.
Thế nhưng đây không phải là người ngoài, đây là Ngạn Tảo, vậy nên tâm trạng của Yến Đôn cũng sẽ khác đi nhiều.
Cậu tự ăn năn là có điều giấu diếm, đồng thời cũng vì chuyện này mà cảm thấy xấu hổ.
Yến Đôn cũng không biết nên đáp như thế nào, nên cậu đành bất lực mà chọt nhân viên chăm sóc khách hàng.
Nhân viên chăm sóc khách hàng lại đưa ra các đáp án mẫu:
1.
Sao anh có thể nghĩ như vậy chứ?
2.
Hì hì, anh đoán thử coi.
3.
Phải vậy chăng?
4.
Vâng!
6.
……
7.
Gửi một biểu cảm không có ý nghĩa gì nhưng cực kì dễ cưng.
8.
Ngại quá, tôi bị gọi đi rồi, về rồi nói tiếp nhé.
Yến Đôn thấy mấy đáp án rập khuôn này chẳng những không giúp được gì mà còn rất tai hại nữa.
Nếu Ngạn Tảo nhìn thấy câu trả lời như vậy thì chắc chắn anh sẽ thấy cực kì qua quít!
Chưa nói đến cái khác, nhưng Yến Đôn vẫn còn muốn thu phục Ngạn Tảo mà! Gửi tin nhắn như vậy cho đối tượng thu phục mà cũng được sao?
Không phải mấy tin nhắn như vậy toàn là thả thính cho vui thôi hả?
Yến Đôn gãi đầu, sau khi suy nghĩ một lúc lâu thì cậu quyết định đổi khách thành chủ, hỏi lại anh: “Vậy ạ? Thế anh đến bờ sông cũng là để tham gia tiệc của bạn bè sao ạ?”
Hỏi lại một câu như vậy chẳng những có thể lái đề tài đi mà còn có thể ném nó lên người đối phương.
Yến Đôn cực kì đắc ý với chiến lược của mình.
Ngạn Tảo đáp: “Không phải, tôi đến để làm việc.”
Yến Đôn cảm thấy hơi khó hiểu: Hơn nửa đêm rồi mà làm việc gì?
Song Yến Đôn lại ngại hỏi trực tiếp, nên cậu chỉ gửi một biểu cảm không có ý nghĩa gì nhưng trông rất đáng yêu.
Yến Đôn tưới hoa xong thì nghỉ ngơi trên sô pha trong chốc lát, sau đó cậu sửa sang quần áo rồi rời khỏi nhà Bạch Lệ Tô.
Buổi tối không có nhiều người, Yến Đôn đi dọc theo bờ sông, định đến chỗ đông đúc một tí để vẫy xe.
Dọc đường đi, Yến Đôn nhìn thấy rất nhiều ngôi nhà mở đèn đuốc sáng trưng, thỉnh thoảng còn phát ra âm thanh ồn ào của tiệc tùng.
Đúng là không khác lắm với những gì Ngạn Tảo nói, nếu hẹn bạn bè vào giờ này thì đa số đều là mở tiệc.
Yến Đôn đi được khoảng mười phút thì bỗng dưng bắt gặp một chiếc xe có rèm che đang chạy trên đường.
Vừa thấy chiếc xe có rèm này thì Yến Đôn chợt đứng hình — Đây rõ ràng là xe của Ngạn Tảo.
Dường như chủ nhân của chiếc xe cũng nhận ra Yến Đôn, ngay lập tức dừng xe sát lại.
Yến Đôn cúi đầu ngó vào cửa kính xe đang mở ra, quả nhiên nhìn thấy Ngạn Tảo đang ngồi trên ghế lái.
Ngạn Tảo cười với cậu: “Trùng hợp vậy sao?”
“À… Vâng…” Yến Đôn bỗng thấy xấu hổ, nhưng cậu vẫn giữ nguyên nụ cười, “Vâng, đúng vậy ạ.”
“Lên xe đi.” Ngạn Tảo nói, “Cậu đi đâu vậy? Tôi đưa cậu đi.”
Yến Đôn cũng không khách khí, cậu dứt khoát ngồi lên ghế phó lái rồi nói: “Không phải sếp Tảo có việc phải làm sao ạ?”
“Xong cả rồi.” Ngạn Tảo nói, “Cậu về nhà à?”
Yến Đôn gật gật đầu.
Ngạn Tảo lái xe đi về phía trước, anh có vẻ lơ đãng mà nhắc một câu: “Cậu đi từ hướng kia à? Hình như nhà Bạch Lệ Tô ở bên đó thì phải.”
Sắc mặt Yến Đôn chợt cứng đờ, một lúc lâu sau mới đáp: “À.
Đúng ạ…”
Dường như Ngạn Tảo cũng không định vòng vo, anh hỏi thẳng: “Không phải cậu đi ra từ nhà của Bạch Lệ Tô đó chứ?”
Yến Đôn cười khổ: “Ừm…” Cậu lại khụt khịt mũi, nửa cười nửa không mà nói: “Không phải trên người tôi lại có mùi của cô ấy chứ ạ?”
Ngạn Tảo hít hít mũi rồi gật đầu, khóe miệng anh nhếch lên thành một nụ cười, nhưng cũng không biết là cười thật hay cười giả.
Tình huống này có hơi xấu hổ, Yến Đôn bèn nói một nửa sự thật: “Tôi thấy cô ấy không có ở nhà nên đến tươi hoa giúp cô ấy ạ.”
Ngạn Tảo nhấc mi: “Hơn nửa đêm mà đi tươi hóa ư?”
Yến Đôn cũng biết việc này sai sai, nhưng cậu cũng không thể nói ra toàn bộ tình hình thực tế được: Vì hệ thống của Bạch Lệ Tô nói với cô ấy rằng nếu không tưới thì bồn hoa hai mươi vạn nhà cô ấy sẽ ngủm, vậy nên tôi nhất định phải đi tưới hoa giúp cô ấy.
Yến Đôn đành nói một cách ba phải: “Tự dưng tôi cũng có việc cần làm ở hướng này nên mới sực nhớ ra là phải tưới ạ.
Chứ đang nghỉ Tết nên tôi cũng không định ra ngoài.”
Ngạn Tảo gật đầu: “Cậu có chìa khóa nhà cô ấy à?”
“Tôi… Tôi không ạ…” Yến Đôn thật thà đáp.
Ngạn Tảo hỏi: “Thế cậu vào nhà cô ấy bằng cách nào?”
Yến Đôn khựng lại một lát rồi nói: “À, cái đó… Vì tính chất công việc nên cô ấy không thường xuyên ở nhà để chăm sóc bồn hoa, do đó cô ấy rất hay nhờ tôi đến tưới nước hộ.
Vậy nên nhà cô ấy có lưu dấu vân tay của tôi lại ạ.”
Ngạn Tảo gật đầu: “Ra là vậy.”
Yến Đôn cứ ngỡ vụ này sẽ bị lật tẩy, không ngờ Ngạn Tảo lại nói một câu: “Nhưng cô ta không có trợ lý sao?”
“…” Yến Đôn bèn bảo, “C-có ạ.
Có điều trong nhà cô ấy có nhiều đồ đạc quý giá, chắc là cô ấy khá tin tưởng vào nhân phẩm của tôi ạ, ha ha…” Câu này thì Yến Đôn chỉ trả lời bậy bạ mà thôi, đến bản thân cậu còn chẳng tin nổi nữa là.
Ấy vậy mà không ngờ Ngạn Tảo lại trưng ra vẻ mặt tin tưởng vô cùng: “Đúng thế, không sai.
Nhân phẩm của cậu thực sự rất đáng tin cậy.”
“Vâng ạ…” Yến Đôn cười xí hổ.
Ngạn Tảo lại nói tiếp: “Thế cậu cũng lưu dấu vân tay lại ở nhà tôi đi.”
“?” Yến Đôn lắp bắp sợ hãi, “Gì cơ ạ?”
Ngạn Tảo cười bảo: “Tôi dọn ra ngoài ở rồi.” Dứt lời, anh chỉ chỉ về một căn biệt thự nằm ở bờ sông: “Chắc là về sau tôi sẽ ở đây.”
Yến Đôn vô cùng kinh ngạc: “Thật vậy sao ạ?”
“Ừ.
Cậu không tin à?” Ngạn Tảo nhếch mi cười, như để chứng minh lời mình nói, anh đánh xe vào trong ga ra của biệt thự.
Yến Đôn không ngờ mình cứ thế mà vào nhà mới của Ngạn Tảo luôn.
Ngạn Tảo xuống xe, anh thấy Yến Đôn còn sững sờ thì chủ động mở cửa xe giúp cậu: “Xuống xe đi, để còn lưu vân tay vào.”
Yến Đôn cảm thấy mình đã ù ù cạc cạc mà rơi vào một tình huống kì lạ.
Nhưng khi đối mặt với nụ cười tủm tỉm của Ngạn Tảo, cậu lại tự thấy mình không thể từ chối bất kì yêu cầu nào của anh.
Yến Đôn xuống xe rồi đi theo Ngạn Tảo đến trước cửa, lưu dấu vân tay vào theo