Nhân viên chăm sóc khách hàng cũng không có ý định sỉ nhục cậu mà chỉ muốn nói, nếu như chỉ số thông minh của cậu không có vấn đề thì sao không nghe ra được ý bóng gió của Ngạn Tảo vậy?
Đối mặt với sự nghi ngờ của Yến Đôn, nhân viên chăm sóc khách hàng trả lời với giọng điệu lễ phép: Chúng tôi là một hệ thống vô cùng chuyên nghiệp, nên sẽ không đi sỉ nhục người khác một cách tùy tiện.
Đây là đề xuất được đưa ra sau khi phân tích tất cả mọi thứ đó ạ.
Mong quý khách đừng hiểu lầm.
Tuy Yến Đôn nhìn ra được rằng nhân viên chăm sóc khách hàng không có cảm tình gì với mình, nhưng nó cũng chưa bao giờ biểu hiện ra sự khinh bỉ hay ác ý gì cả.
Vậy nên Yến Đôn cũng không nghĩ nhân viên chăm sóc khách hàng đang sỉ nhục mình thật.
Sau khi nhân viên chăm sóc khách hàng giải thích như vậy thì Yến Đôn cũng tin rằng đây đúng là một đề nghị của hệ thống.
Cậu bèn bắt đầu suy nghĩ: Sao hệ thống lại đề nghị mình đi kiểm tra chỉ số thông minh nhỉ? Kết quả đo chỉ số thông minh của mình có ích cho nhiệm vụ ư?
Nhân viên chăm sóc khách hàng không thể để lộ thông tin mấu chốt của nhiệm vụ nên đành nói bóng nói gió: Bên phía bọn tôi thấy cách phán đoán tình huống trước mắt của quý khách có vẻ không toàn diện lắm, cho nên mới nghĩ có phải là có liên quan đến chỉ số thông minh hay không ạ…
Yến Đôn lập tức cảm thấy bị nhục mạ: Không phải cậu đang nói tôi ngu quá nên mới không làm được nhiệm vụ đó à?
Nhân viên chăm sóc khách hàng: …Thật ra cậu cũng không ngu quá đâu.
Trong chốc lát, Yến Đôn cũng không hiểu được câu nhắc nhở của nhân viên chăm sóc khách hàng, thế nhưng đúng lúc này thì di động cậu đột nhiên nháy lên.
Cậu là dân kinh doanh, đặc biệt là còn làm thư kí nữa nên cậu đã có thói quen on call 24 giờ, di động vừa reo lên thì cậu đã cầm lên xem theo phản xạ có điều kiện.
Một tin nhắn hiện lên trên điện thoại:
Muốn biết Bạch Lệ Tô ở đâu không?
Yến Đôn phúc chí tâm linh: Nhiệm vụ về tình tiết kịch bản xuất hiện rồi!
Nhân vật chính là mình phải bộc lộ sức mạnh khổng lồ để làm anh hùng cứu mỹ nhân nhỉ?
Sự thay đổi trên sắc mặt của Yến Đôn khiến cho người bên cạnh phải chú ý.
Ngạn Tảo thấy khuôn mặt Yến Đôn bị màn hình di động chiếu vào mà trắng bệch ra, song đôi mắt cậu lại óng ánh sáng ngời, ánh lên vẻ động lòng người khác.
Ngạn Tảo bèn hỏi: “Có chuyện gì tốt xảy ra à?”
Yến Đôn đang định nói gì đó thì trong đầu cậu bỗng vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống: Xin nghĩ cách cứu Bạch Lệ Tô một mình, không thể tiết lộ thông tin liên quan đến nhiệm vụ với người khác.
Yến Đôn sực nhớ ra, đúng là lúc tuyên bố nhiệm vụ có nói rằng cậu phải “một mình một ngựa” đi cứu người.
Chậc, nhân vật chính đúng là một sinh vật kì lạ mà.
Gặp phải khó khăn mà không chịu tìm đến chú cảnh sát, cũng không tìm đến bạn bè để bàn bạc mà tự mình làm liều luôn!
Mấy tiểu thuyết như này đúng là rất dễ dạy hư các bạn nhỏ.
Song, Yến Đôn lại ngẫm nghĩ: Chắc mấy bạn nhỏ cũng sẽ không đọc mấy kiểu văn học tổng tài bá đạo này đâu nhỉ?
Nhân viên chăm sóc khách hàng lại không nghĩ vậy: Quý khách nhìn thấy mấy nam chính trong truyện tổng tài bá đạo trên ba mươi tuổi đã được gọi là “chú” hay “trai già” là biết độ tuổi trung bình của độc giả và tác giả rồi đó…
Vì Yến Đôn đang nói chuyện với nhân viên chăm sóc khách hàng nên cậu mang vẻ mặt sững sờ, trong mắt Ngạn Tảo thì có vẻ như là cậu chưa nghe thấy lời anh nói.
Vì thế Ngạn Tảo bèn lặp lại lần nữa: “Vui vậy à? Có chuyện gì tốt xảy ra sao?”
Lúc này Yến Đôn mới lấy lại tinh thần: “Không có gì ạ, một người bạn cũ tìm tôi có chút việc gấp.
Tôi nói chuyện với cậu ta vài câu được không ạ?”
Ngạn Tảo ra dấu “cứ tự nhiên”.
Tuy gạt Ngạn Tảo sang một bên cũng không tốt, thế nhưng bây giờ Bạch Lệ Tô đang bị bắt cóc, suy cho cùng thì việc ổn định bọn bắt cóc tương đối quan trọng hơn.
Yến Đôn cúi đầu trả lời đối phương: Ai đó?
Đối phương gửi lại một địa chỉ, nói: Bây giờ cậu đến đây, hoặc cô ta sẽ chết.
Yến Đôn ngẩn ra: Cái loại người gì thế này?
Đối phương lại bổ sung: Cậu đến một mình, không được báo cảnh sát, bằng không thì cô ta sẽ chết.
Yến Đôn nghĩ bụng: Không cần nói thì tui cũng tới một mình, dù sao thì tui cũng là nhân vật chính mà, gọi nhiều cảnh sát đến thì mất mặt lắm.
Song, Yến Đôn thấy đối phương có giọng điệu ngang ngược và bực dọc nên cậu bèn trả lời lại một câu: Mắc gì tôi phải nghe theo mấy người?
Đối phương đáp: Bởi vì cậu không muốn cô ta bị thương.
Yến Đôn càng gửi càng thấy giọng điệu này đáng ghét, bèn nói: Đúng là tôi không mong cô ấy bị thương, nhưng cũng không đến mức phải mạo hiểm vì cô ấy.
Cô ấy là mẹ tôi hay gì?
Lần này đối phương trả lời chậm hơn một chút, dường như không ngờ rằng Yến Đôn lại nói như vậy.
Tên bắt cóc nhìn thấy câu trả lời của Yến Đôn thì đúng là có hơi bất ngờ, hắn quay đầu lại nói với Bạch Lệ Tô: “Yến Đôn nói cô không phải mẹ cậu ta, cậu ta sẽ không mạo hiểm vì cô.”
Vốn là Bạch Lệ Tô còn đang ăn dưa hấu, cô nghe tên bắt cóc nói vậy thì sợ đến mức suýt rớt cả dưa trong tay: “Cái gì? Cậu ấy nói như vậy á?”
Sao bảo làm nhân vật thụ chính và nữ phụ ác độc trông coi lẫn nhau cơ mà?
Nhưng Bạch Lệ Tô phản ứng lại rất nhanh, nói tiếp: “Cậu ấy không thể bỏ mặc tôi đâu, có lẽ là sợ yêu cầu của anh nên mới ra vẻ không để ý đặng thử giới hạn của anh đó!”
Tên bắt cóc nói: “Tôi cũng nghĩ vậy.”
Nói xong, tên bắt cóc bước đến giữ chặt đầu Bạch Lệ Tô lại, chụp một tấm hình cô bị hành hung rồi gửi cho Yến Đôn.
Yến Đôn nhìn ảnh chụp, Bạch Lệ Tô đang bị người ta giẫm trên mặt đất, trên nền còn chảy ra một vũng máu (trên thực tế là nước dưa hấu đã bị P màu).
Yến Đôn cũng lắp bắp sợ hãi, cậu chân thành lo lắng cho nữ phụ ác độc, vội vã trả lời: Rốt cuộc mấy người muốn gì?
Tên bắt cóc đáp: Cậu đến đây.
Có lẽ là sợ Yến Đôn không dám tới nên tên bắt cóc lại gửi thêm một câu: Tôi sẽ không làm cậu bị thương.
Tên bắt cóc gửi xong thì lại hỏi Bạch Lệ Tô: “Tôi còn cam đoan sẽ không làm cậu ta bị thương nữa, chắc cậu ta sẽ đến nhỉ?”
Bạch Lệ Tô lại bảo: “Nhưng giọng điệu của anh nghiêm quá, có lẽ cậu ấy vẫn còn đang sợ lắm đó.”
Tên bắt cóc nói: “Giọng điệu của tôi rất nghiêm hả?” Để Yến Đôn không thấy mình quá nghiêm, tên bắt cóc bèn gửi một cái meme heo peppa sang để tỏ vẻ mình thân thiện và vô hại.
Yến Đôn gửi đến một câu: Có phải đến bây giờ không?
Tên bắt cóc bảo: Phải.
Yến Đôn lại nói: Nhưng bây giờ khuya rồi, mai được không? Ngày mai tôi nghỉ, không cần đi làm.
Tên bắt cóc suy nghĩ một chút rồi đáp: Vậy mai đi.
Yến Đôn cũng ngây ra, vừa nãy cậu chỉ muốn thử một chút thôi, nào ngờ tên bắt cóc lại đồng ý thật.
Nói vậy thì tên bắt cóc này cũng dễ thương lượng ghê nhỉ?
Yến Đôn bèn thử thêm một bước nữa: Xa quá à… Đổi địa chỉ được không?
Tên bắt cóc lại hỏi: Sợ xa à? Có cần tôi gọi xe đến đón cậu không?
Yến Đôn nói: Cũng được á.
Tên bắt cóc nói: Mẹ nó ông đây còn phải gọi xe cho mày à? Hay là tiện đường gọi máy bay đến cho mày luôn đi? Ăn c*t đi thằng kia, coi tao là đứa thiểu năng hả?
Yến Đôn: …Xem ra cũng không dễ nói chuyện như trong tưởng tượng ha.
Tên bắt cóc cho rằng Yến Đôn không tôn trọng uy nghiêm của một thế lực tà ác như mình, nên hắn bèn gửi một tấm hình của Bạch Lệ Tô với khuôn mặt đầy máu (thật ra vẫn là nước dưa hấu được P thành màu máu) sang để đe dọa: Mẹ nó mày thành thật một chút cho ông! Cho mày để giữ đó thôi, không là ông đây giết con tin đó.
Yến Đôn vội đáp: Đại ca à, chuyện gì cũng từ từ, đừng làm khó phụ nữ.
Tên bắt cóc đáp: Hừ, bớt ra vẻ đi, ngày mai nhớ đến!
Sẽ đến mà.
Yến Đôn bật hào quang nhân vật chính lên, cậu không sợ hãi một chút nào cả.
Yến Đôn hẹn thời gian với tên bắt cóc đâu ra đó xong thì lại nhét điện thoại vào túi.
Vốn là Ngạn Tảo muốn thổ lộ tình cảm với Yến Đôn ở đây, nhưng rồi đoạn đối thoại lại bị cắt ngang.
Yến Đôn nói chuyện với đối phương qua điện thoại một lúc lâu nên hiển nhiên là không còn ở trong bầu không khí tâm tình nữa.
Ngạn Tảo bèn không nói gì nữa mà chỉ cười nhạt nhòa: “Nói chuyện với bạn xong chưa?”
Yến Đôn gật gật