Tên bắt cóc muốn trói Yến Đôn lại, song sau đó hắn lại nhận ra một vấn đề.
Trong kho hàng chỉ có hai cái ghế, ban đầu là tên bắt cóc ngồi một cái, Bạch Lệ Tô ngồi một cái.
Bây giờ Yến Đôn đến, nếu trói cậu vào ghế thì không phải tên bắt cóc không có ghế ngồi à?
“Không được,” Tên bắt cóc lắc đầu, “Đâu ra cái kiểu con tin thì ngồi còn kẻ bắt cóc thì đứng vậy chứ?”
Yến Đôn nói: “Không phải! Anh nhìn trong phim đi, toàn là con tin ngồi còn kẻ bắt cóc thì đứng không à!”
“Ồ?” Tên bắt cóc ngẫm nghĩ, nhận ra đúng là như vậy.
Yến Đôn nói tiếp: “Kẻ bắt cóc rất là đẹp trai khi đứng á.”
Bạch Lệ Tô ở bên cạnh gật đầu: “Đúng đó, cực kì ngầu luôn.”
Tên bắt cóc nghe xong thì cười khà khà: “Vậy hả?”
Tên bắt cóc tạo dáng một lúc rõ là lâu, cuối cùng hắn vẫn không đứng nổi mà bảo: “Nhưng mà như này mệt quá? Không ấy chờ đám tổng tài bá đạo đến rồi tao tạo dáng tiếp?”
Yến Đôn nói: “Thật ra lúc ở yên một chỗ thì tên bắt cóc cũng đẹp trai lắm.”
Bạch Lệ Tô ở bên cạnh gật đầu: “Đúng á, đường đường là kẻ bắt cóc mà sao lại ngồi ghế chứ? Ngồi ghế thì có khác gì mấy tên tổng tài gay lọ đâu? Ở yên một chỗ mới có cảm giác phóng khoáng và yêu tự do.”
Tên bắt cóc vừa nghe vậy thì thấy vô cùng hợp lý, hắn bèn ngồi xuống mặt đất.
Yến Đôn và Bạch Lệ Tô cùng nhau tâng bốc: “Trời ơi, sao lại có kiểu người như vậy chứ? Ở yên một chỗ mà cũng đẹp trai quá trời quá đất!”
Tên bắt cóc cười hì hì một cách ngượng ngùng, hắn nói tiếp: “Vậy bọn mày ngồi ở đây đi, tao đi ra ngoài xem mấy tổng tài bá đạo tới chưa.”
Yến Đôn và Bạch Lệ Tô đều gật đầu, cả hai nhìn tên bắt cóc đi ra khỏi cửa.
Thấy tên bắt cóc đi ra ngoài, Yến Đôn bèn nhân cơ hội hỏi Bạch Lệ Tô: “Phải rồi, rốt cuộc là sao thế? Tại sao cô lại bị bắt cóc? Mà sao còn kéo theo cả tôi nữa?”
Bạch Lệ Tô nói: “Không biết thằng bắt cóc kia nghe lén được tin tức ở đâu rằng tôi là cục cưng của các tổng tài bá đạo.
Cho nên hắn mới đi bắt cóc tôi.
Tôi bảo là: ‘Tôi không phải là cục cưng của tổng tài bá đạo, Yến Đôn mới phải.
Anh có thể sử dụng tôi để kéo Yến Đôn đến, như vậy thì có thể uy hiếp được mấy tổng tài bá đạo’.”
Yến Đôn cảm thấy kinh ngạc: “Vậy mấy tấm ảnh cô bị đánh mà hắn gửi là…”
“Toàn là tạo dáng, tạo dáng cả thôi.” Bạch Lệ Tô nói.
Yến Đôn tiêu hóa nửa ngày trời rồi mới nói: “Vậy nên cô hợp tác với hắn ta để hãm hại tôi à?”
Bạch Lệ Tô cây ngay không sợ chết đứng: “Chứ sao nữa? Anh hai à, tôi là nữ phụ ác độc mà!”
Yến Đôn không nói nổi nên lời, bèn chuyển sang chuyện khác: “Vậy nên hắn ta kêu cùng lúc cả ba tổng tài lại đây hả? Nhỡ đâu hắn bị đánh chết rồi sao?”
Bạch Lệ Tô trợn tròn mắt: “Hắn là kẻ bắt cóc mà cậu còn đi lo cho hắn nữa hả? Có phải não của cậu bị hào quang thánh mẫu ảnh hưởng không vậy?”
Yến Đôn cười một cách bất đắc dĩ: “Tôi thấy hắn ta cũng rất ngây thơ, hình như không có ý làm tổn thương người khác.
Tuy hắn làm vậy là phạm pháp, nhưng hắn cũng phải nhận sự trừng phạt của pháp luật mới đúng, chứ không phải là bị mấy tổng tài bá đạo có giá trị vũ lực cao đến trần nhà xúm lại hội đồng.”
Bạch Lệ Tô cười cười: “Dùng pháp luật trong thế giới tổng tài bá đạo ấy hả?”
Yến Đôn lắc đầu, đột nhiên cậu hoảng hốt hỏi: “Sao còn chưa nhắc là nhiệm vụ đã hoàn thành vậy? Không phải tôi đã một thân một mình đến cứu cô rồi à?”
“Cậu có cứu hả?” Bạch Lệ Tô trở mình một cách khinh bỉ, “Rốt cuộc cậu có hiểu không vậy, thường thì khi mà bọn bắt cóc bỏ đi vì một vài lí do thiểu năng nào đó, chúng ta phải cắn đứt dây thừng rồi chạy ra ngoài.
Trên đường chạy ra thì tôi còn phải ngã sấp mặt, sau đó cậu sẽ phải cõng tôi.
Nhưng tôi không thể đứng đậy được, cả người cứ như bùn nhão vậy.
Song cậu vẫn không đồng ý bỏ tôi lại.
Cứ giằng co như thế thì tên bắt cóc đuổi kịp.
Hắn ta cũng nổi điên lên nên muốn làm hại chúng ta, đến lúc nghìn cân treo sợi tóc thì tổng tài sẽ lên sàn rồi đánh tên bắt cóc tơi bời.
Hiểu chưa?”
Câu nói của Bạch Lệ Tô như hàng loạt tia pháo bắn ra, khiến Yến Đôn phải ngây cả người.
Cậu vẫn còn nán lại ở câu đầu tiên: “Cắn đứt dây thừng ư?” Yến Đôn cúi đầu, đây là loại dây thừng dày cỡ một ngón tay cái lận mà!
Yến Đôn cảm thấy khó tin: “Cắn kiểu gì?”
Bạch Lệ Tô mở miệng chỉ đạo như một tiền bối: “Cậu đừng có suy nghĩ bằng lẽ thường, cứ cắn là được rồi, sức mạnh của kịch bản sẽ giúp chúng ta.”
Yến Đôn nghe mấy chữ “sức mạnh của kịch bản” thì cứ như tín đồ bị tẩy não bởi tà giáo vậy, cậu bất chấp hết khoa học mà cứ thế nghe theo lời chỉ huy, cực kì tin tưởng mà cắn vào sợi dây thừng dày cộm trên cổ tay Bạch Lệ Tô.
Ai ngờ cậu mới cắn có một cái mà sợi dây thừng kia đã đứt thành đoạn luôn!
Yến Đôn cực kì kinh ngạc: Sức mạnh của kịch bản quá lợi hại!
Sau khi Bạch Lệ Tô được thả tay ra thì cô lập tức giúp Yến Đôn gỡ dây thừng.
Hai người cởi dây thừng đâu ra đó xong thì chạy ra ngoài bằng cửa sau.
Chân Bạch Lệ Tô mang giày cao gót mà bước đi như bay, ra vẻ không thể nào vấp ngã được.
Yến Đôn đang do dự không biết có nên nhắc nhở Bạch Lệ Tô hay không, thì đã thấy cô quả là một diễn viên chuyên nghiệp.
Cô chạy đến một nơi khá sạch sẽ rồi mới ngã xuống trên mặt đất bằng phẳng.
Bạch Lệ Tô không hổ là Mary Sue, cô ngã xuống đất hết sức chuyên nghiệp, cứ thế té sấp mặt xuống đất luôn, không thương tiếc lớp trang điểm gì sất.
Cô lập tức khóc òa lên: “Ui, chân tôi bị trật rồi!”
Mọi người đều biết, trong thế giới tổng tài bá đạo, ngoài ly thủy tinh hay bị tổng tài bóp nát ra thì thứ yếu ớt nhất chính là mắt cá chân của Mary Sue.
Trong một cuốn tiểu thuyết, nếu Mary Sue không bị trật chân tận ba, bốn, năm lần gì đó thì đúng là khó nhìn mặt người khác.
Bạch Lệ Tô bắt đầu khóc hức hức: “Ôi, hình như tôi trật chân rồi, đau quá, tôi đi không nổi, ôi…”
Yến Đôn thấy Bạch Lệ Tô diễn hăng say như vậy thì cũng bị luồng cảm xúc này ảnh hưởng.
Cậu cũng rưng rưng, nói một cách xúc động: “Đứng lên đi, chị Bạch! Đứng lên đi!”
“Không được, tôi không làm được…” Bạch Lệ Tô vẫn khóc hu hu.
Tiếng khóc của Bạch Lệ Tô cực kì lớn, cuối cùng cũng dẫn tên bắt cóc tới.
Yến Đôn vội vàng che đi Bạch Lệ Tô, cậu rất ra dáng nhân vật chính mà chắn trước mặt Bạch Lệ Tô, nói với tên bắt cóc : “Anh không được làm hại cô ấy!”
Tên bắt cóc ngẩn ra, bàn tay đang vươn ra chợt cứng đờ trong không khí: “Ấy, t-tao chỉ định đỡ cô ấy lên thôi mà.”
“À… Là vậy sao…” Yến Đôn có hơi xấu hổ mà sờ sờ mũi.
Bạch Lệ Tô nghĩ bụng: Tình tiết kịch bản này không đúng! Tên bắt cóc không làm hại bọn mình thì làm sao mà tổng tài bá đạo làm anh hùng cứu mỹ nhân được?
Ngay lập tức, Bạch Lệ Tô bèn áp dụng biện pháp chọc giận tên bắt cóc, cô hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Sao mày tốt như vậy được? Mày là một tên bại hoại làm tội ác tày trời! Mày dám bắt cóc hai người bọn tao kia mà! Mày có biết tao là ai không? Tao chính là thiên kim nhà họ Bạch! Đợi tao chạy thoát được thì tao sẽ nói ba tao mua đứt hai tay hai chân của mày luôn!”
Bạch Lệ Tô diễn ra dáng vẻ mà một nữ phụ ác độc nên có một cách hoàn hảo, Yến Đôn thấy vậy thì suýt không kìm lòng được mà dựng thẳng ngón cái lên.
Tên bắt cóc cũng không quá tốt tính, hắn nghe Bạch Lệ Tô nói vậy thì quả nhiên là nổi điên lên: “Hóa ra mày nghĩ như vậy về tao à!”
“Đương nhiên!” Bạch Lệ Tô nghểnh cổ lên, “Tao nói mày đẹp trai cũng là lừa mày thôi! Mày nhà quê quá trời quá đất luôn á.”
Tên bắt cóc giận tím người, hắn vung nắm tay lên: “Mày thấy nắm tay siêu to khổng lồ của tao không?”
Bạch Lệ Tô nhìn thấy thì cũng hơi sợ hãi mà nuốt nước bọt: Kịch bản sẽ bảo vệ nhân vật chính, nếu tên bắt cóc đánh Yến Đôn thì nhất định sẽ có anh hùng cứu mỹ nhân.
Nhưng Bạch Lệ Tô là nữ phụ ác độc nên chưa chắc sẽ có cơ chế bảo vệ tốt như vậy.
Bạch Lệ Tô bèn thút tha thút thít đáp: “Ồ, chẳng lẽ anh định đánh phụ nữ à?”
Tên bắt cóc nghe vậy thì cứng đờ, hắn nói: “Tao không có đánh phụ nữ!”
Bạch Lệ Tô bèn thở ra một hơi: “Ò, vậy là tốt rồi.” Nói xong, cô lại bảo: “Nhưng đại ca à, tôi thấy bây giờ anh tức giận như vậy, không đánh người thì không giải tỏa được.
Nếu anh đã không đánh phụ nữ thì không ấy đánh Yến Đôn đi? Cậu ấy là đàn ông mà.”
Yến Đôn: “????”
Tên bắt cóc cũng: “????” Hắn vẫn còn sót lại một chút lý trí: “Nó không mạo phạm tao thì tao đánh nó chi?”
Bạch Lệ Tô bèn bảo: “Cậu ấy dẫn tôi chạy trốn mà! Không phải anh nên trừng phạt một chút à? Nếu không mai mốt mấy con tin mà anh bắt cóc cũng sẽ bắt chước cậu ấy, anh vừa đi ra thì họ sẽ bỏ trốn, vậy thì về sau anh còn làm ăn kiểu gì chứ?”
Tên bắt cóc nghe vậy thì thấy cũng có lý, vì thế hắn bèn khua nắm tay về phía Yến Đôn.
Mắt thấy nắm tay siêu to khổng lồ kia sẽ nện lên người mình, Yến Đôn muốn tránh đi theo bản năng, song cậu lại phát hiện ra cơ thể mình cứng đờ, không thể động đậy được.
Cậu lập tức hiểu ra: Chắc chắn lại là thiết lập hố hàng gì đó của kịch bản đúng không!
Nhân viên chăm sóc khách hàng online giải đáp nghi vấn: Đúng ạ, quý khách thông minh quá.
Yến Đôn: Muốn chửi thề ghê.
Cơ thể của Yến Đôn bị hệ thống khống chế nên không thể nhúc nhích, cậu chỉ có thể giương mắt nhìn tên bắt cóc xông lên đánh mình.
Ngay tại khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, một chiếc xe việt dã đột nhiên vọt đến rồi đánh bay tên bắt cóc một cách hết sức chuẩn xác.
Yến Đôn đờ ra: Một chiếc xe lớn như vậy tự dưng xuất hiện ở nơi khỉ ho cò gáy này, ấy thế mà mình không thể nghe thấy bất kì tiếng động gì ư?
Nhân viên chăm sóc khách hàng online giải đáp nghi vấn: Chính xác là vì hiệu quả này đó ạ.
Đánh úp như vậy mới khơi ra cảm giác kịch tính được.
Yến Đôn: …
Nói chung, chiếc xe việt dã không biết từ đâu ra này cứ như âm hồn vậy, nó xuất hiện trước mặt bọn họ mà không hề có âm thanh gì, xong đùng cái đánh bay tên bắt cóc có ý định hành hung luôn.
Yến Đôn vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ: “Hắn ta có chết không vậy?”
Bạch Lệ Tô thấp giọng nói: “Đừng bỏ ra nhiều tình cảm như vậy, chỉ là một chuỗi số liệu mà thôi.”
Yến Đôn ngây cả người: Đúng, thế giới này là giả mà…
Những người mà cậu đã từng gặp ở