Sở Thành không ngờ trong chuyện này cậu sẽ như thế, thuận theo hôn cậu, cùng nhau dạo quanh núi Haruna*.
*Mí bạn vẫn nhớ ngọn núi này trứ ???? không phải do mình đâu là tác giả viết thế này thật ????
Đợi tới khi về đến chân núi, anh ôm Quý Khinh Chu hỏi, "Không khó phải không?"
Quý Khinh Chu "Ừ" một tiếng.
"Thế thoải mái không?"
Quý Khinh Chu hơi ngượng gật đầu, nhỏ giọng đáp lại.
Sở Thành bật cười, Quý Khinh Chu vươn tay nhéo eo anh, Sở Thành chụp tay cậu lại, bất đắc dĩ nói, "Sao thói xấu này vẫn chưa sửa vậy."
Quý Khinh Chu cười nói, "Không muốn sửa."
Sở Thành hết cách, vân vê tay cậu.
Anh lấy mấy tờ khăn giấy trên đầu giường lau tay cho hai người, hỏi, "Muốn tắm không?"
Quý Khinh Chu không muốn nhúc nhích lắm, cũng không muốn anh bật đèn lên nên lắc đầu, "Không đi đâu."
Sở Thành nghe được sự mệt mỏi trong lời nói của cậu, hôn lên trán cậu, "Vậy ngủ đi, ngủ ngon."
"Ngủ ngon." Quý Khinh Chu nói, nhắm hai mắt lại.
Một đêm không mộng.
°
Sáng ngày thứ hai lúc Sở Thành tỉnh dậy, Quý Khinh Chu vẫn chưa thức, còn đang ghé lên vai anh ngủ say sưa. Sở Thành thấy cậu ngủ ngon như vậy không nỡ đánh thức, cầm điện thoại lên lướt vòng bạn bè chờ Quý Khinh Chu tỉnh.
10 giờ hơn Quý Khinh Chu mới thức dậy, mờ mịt dụi mắt, từ từ nhớ lại chuyện tối qua. Lúc này cậu mới nhận ra tối qua sau khi lái xe số tay xong cậu chưa mặc đồ ngủ cứ vậy mà ôm Sở Thành rồi thiếp đi, trong phút chốc thấy hơi xấu hổ.
Sở Thành nhìn vành tai ửng đỏ của cậu, chọt chọt mặt cậu mà trêu, "Sao đấy, qua cả đêm rồi giờ mới ngại à."
Quý Khinh Chu hừ một tiếng, mạnh miệng nói, "Ai ngại, tôi đâu có ngại."
"Không ngại à?" Sở Thành hỏi cậu, "Vậy vừa khéo, chúng ta làm lần nữa đi."
"A?" Quý Khinh Chu kinh ngạc.
Sở Thành nắm tay cậu sờ động cơ của anh, "Thấy không, sức sống dồi dào như này."
Quý Khinh Chu:...
Sở Thành hôn cậu một cái, "Tối qua dạy cậu rồi, bây giờ kiểm tra bài tập, bạn học Quý cố lên nhé."
Quý Khinh Chu:...
Quý Khinh Chu hết cách, đành phải nộp bài tập, có điều lúc bắt đầu làm thì lại hơi nhát, rõ ràng có thể một mình hoàn thành bài tập nhưng không nhịn được muốn làm chung với Sở Thành.
Cậu kéo tay Sở Thành, làm nũng nói, "Anh làm chung với tôi giống tối qua đi."
Sở Thành nở nụ cười, "Cậu muốn lần nào tôi cũng tay cầm tay dạy cậu à."
"Không được sao?"
"Cục cưng, cậu lớn rồi, tự làm bài tập về nhà được."
Quý Khinh Chu không muốn, nhìn Sở Thành không nói gì.
Sở Thành không có bao nhiêu kiên định bị cậu nhìn như vậy liền mềm lòng.
"Cậu đúng là ỷ được cưng nên hư," anh nắm lấy tay Quý Khinh Chu, lại không nhịn được bỏ thêm một câu, "Nuông chiều quen rồi."
"Anh chiều đấy." Quý Khinh Chu nói.
Sở Thành thở dài, "Con cái là chủ nợ mà."
Anh nắm tay Quý Khinh Chu, hôn cậu, dẫn cậu dạo quanh núi Haruna một vòng, lúc xuống núi hỏi cậu, "Cục cưng, lần sau mở hộp số tự động* được không?"
*???? Các bạn đoán xem nó là gì?
Quý Khinh Chu vẫn đang đắm chìm bên trong cảnh sắc chân núi, ngất ngất ngây ngây "Ừ" một tiếng, đợi đến khi nhận ra mình vừa đồng ý cái gì thì đã muộn, chỉ có thể nhéo Sở Thành một cái, buộc tội anh, "Nhân lúc cháy nhà đi hôi của."
"Nào có." Sở Thành không nhận tội, một bên lấy giấy giúp cậu lau chùi, một bên nghĩa chính ngôn từ nói, "Lái xe số tay xong thì tiếp theo nên lái xe số tự động mà."
Quý Khinh Chu hừ một tiếng, không nói gì, dựa vào lòng anh mười ngón đan nhau.
Thật ra cậu đã hết né tránh việc 'lái xe' với Sở Thành rồi, tuy là đối mặt với lĩnh vực mình không biết có hơi lo lắng nhưng vì người đó là Sở Thành nên cậu cảm thấy cũng không khó chấp nhận tới vậy.
Sở Thành vốn cho là cậu sẽ cò kè mặc cả với mình, đã chuẩn bị sẵn tâm lý để khuyên cậu, kết quả chỉ nghe Quý Khinh Chu "Hừ" một tiếng rồi không nói gì nữa, không khỏi hơi kinh ngạc, thầm nghĩ sao lần này dễ thoả hiệp thế, ngạc nhiên thật.
"Sắp giáng sinh rồi." Sở Thành đang nghĩ ngợi, đột nhiên nghe người trong lòng đổi đề tài, anh "Ừ" một tiếng trả lời.
Quý Khinh Chu ngẩng đầu nhìn anh, hỏi, "Giáng sinh anh có kế hoạch gì không? Về nhà hay đón giáng sinh với bạn bè anh?"
"Nguyên Đán tôi mới về," Sở Thành nói, "Giáng sinh thường là đón chung với bọn Tần Học."
Quý Khinh Chu gật đầu, Sở Thành suy nghĩ một chút, hỏi cậu, "Cậu muốn đón chung với tụi tôi à?"
Quý Khinh Chu gật đầu, lại lắc đầu, cậu nhìn Sở Thành, nói thật, "Tôi muốn đón với anh."
Sở Thành sửng sốt một chút, qua một lúc mới hỏi cậu, "Ý cậu là hai chúng ta? Chỉ hai người thôi?"
"Được không?" Quý Khinh Chu hỏi anh.
Sở Thành nhìn cậu, nhất thời không nói gì.
Anh nhìn Quý Khinh Chu nằm nhoài trong lòng mình, ánh mắt cậu rất chân thành, hiện lên tia mong đợi không che giấu được, làn da cậu rất trắng, trắng như tuyết đang phản chiếu, trong nháy mắt nhắc nhở Sở Thành.
Sở Thành đột nhiên ý thức được, anh và Quý Khinh Chu hình như có hơi thân mật quá.
Quan hệ giữa bọn họ đơn giản là quan hệ tiền tài, Sở Thành không hy vọng có cái gì khác phát sinh giữa hai người, vì vậy ngay từ đầu anh đã nói với Quý Khinh Chu rằng đừng thích anh cũng đừng muốn hẹn hò với anh. Anh nghiêm túc tuân thủ điều kiện cũng mong Quý Khinh Chu có thể tuân thủ, nhưng bây giờ, Sở Thành nhìn Quý Khinh Chu trong lòng mình, mơ hồ cảm thấy cậu sắp vượt qua ranh giới.
Vì sắp vượt qua ranh giới nên Quý Khinh Chu không từ chối việc phát sinh quan hệ, cũng vì sắp vượt qua ranh giới nên cậu hy vọng bọn họ có thể ở cùng nhau vào ngày lễ chỉ có người yêu mới muốn được đón hai người với nhau, quan hệ của bọn họ đâu cần ở cùng nhau vào ngày đó?
Sở Thành thấy mình cần phải nói chuyện với Quý Khinh Chu, nhưng anh vừa mới cùng cậu dạo quanh núi Haruna xong giờ lại nói câu như thế thì có hơi rút Dior vô tình*, nên chỉ nói, "Để tôi xem sao."
*Rút chym vô tình quất ngựa truy phong đấy các bạn
Quý Khinh Chu không biết mạch suy nghĩ của anh thoát cương xa vậy, chỉ cho là nhiều năm nay anh đều đón chung với bạn, đột nhiên đổi thành đón với cậu thì hơi khó nói