Suy nghĩ đầu tiên khi Dư An Nghi thấy La Dư Tân là đúng thật có hơi giống nhau. Nhưng cô cũng nhanh chóng phản ứng lại, cười nói, "Anh không ra à? Tụi tôi muốn đi xuống."
Lúc này La Dư Tân mới thu lại ánh mắt, nói câu "Lâu rồi không gặp, Dư tiểu thư", đi ra từ trong thang máy.
Dư An Nghi nói trong lòng có quen biết gì đâu, nhưng dẫu sao cũng chung một giới, không vả mặt người đang cười, Dư An Nghi trả lại một câu "Lâu rồi không gặp", bước vào thang máy.
Quý Khinh Chu cũng đi vào thang máy, lúc La Dư Tân ngang qua cậu, quay đầu nhìn về phía cậu, hỏi, "Quý Khinh Chu?"
Quý Khinh Chu gật đầu, "Chào anh."
"Chào cậu." La Dư Tân nói xong, thang máy tự động đóng lại.
Hắn ta nhìn cửa thang máy, nụ cười trên mặt từ từ biến mất, kia là Quý Khinh Chu à, nhìn cũng hơi giống mình, khó trách Phương Diệu Tuyên chịu phí tâm tư thời gian với cậu ta. La Dư Tân quay đầu, hai tay đút túi đi về phòng mình, không phải hắn ta không biết chuyện giữa Phương Diệu Tuyên và Quý Khinh Chu, tới khi tình cờ nhìn thấy vẫn hơi kinh ngạc, đến lúc thấy Quý Khinh Chu từ xa liền có suy đoán, tới hôm nay thì suy đoán này đã có thể khẳng định —— tìm một tên nhìn giống mình vài ba phần để yêu đương, nghĩ làm vậy thì cũng coi như có được mình rồi? Phương Diệu Tuyên biết lừa mình dối người thật đấy.
Cơ mà, La Dư Tân nghĩ, dù hắn ta không định ở cùng Phương Diệu Tuyên nhưng trước khi hắn tìm được người thứ hai chịu một lòng với hắn như vậy thì vẫn cần phải đảm bảo mình là sự tồn tại đặc biệt nhất trong mắt Phương Diệu Tuyên, dù sao hắn cũng không có lý lịch gì, cũng không có giải thưởng, nhân khí tầm trung, tài nguyên thì bình thường, vẫn cần dựa vào nguồn lực từ Phương Diệu Tuyên.
Cũng do vậy nên hiện tại Phương Diệu Tuyên muốn ở cùng người khác thì không được, phải đợi sau khi tài nguyên của hắn ta ổn định đã, bởi thế hắn ta mới lấy lý do bị bệnh muốn Phương Diệu Tuyên tới chăm sóc mình, ôn lại chuyện xưa của bọn họ. La Dư Tân nghĩ tới đây, thầm thở dài, nếu Phương gia có thể chấp nhận tính hướng của Phương Diệu Tuyên hay Phương Diệu Tuyên có quyền lực tuyệt đối trong nhà thì tốt rồi, thế thì hắn có thể ở cùng với Phương Diệu Tuyên, không cần miễn cưỡng bản thân đi đón ý nói hùa mấy cô tiểu thư nhà giàu nữa, nhưng thực tế thì Phương Diệu Tuyên không được như vậy.
°
Quý Khinh Chu không ngờ vừa tới đã gặp La Dư Tân, nhưng nghĩ lại thì cậu và La Dư Tân đều cùng một nhóm, cúi đầu không gặp ngẩng đầu thấy, sớm muộn gì cũng sẽ gặp, nên không nghĩ tới nữa. Cậu và Dư An Nghi ra khỏi thang máy, gọi mấy món trong phòng ăn của khách sạn.
Nhân lúc thức ăn chưa bưng lên Dư An Nghi lấy điện thoại ra, đưa mấy tấm ảnh chụp kho tàng ngọc của cô cho Quý Khinh Chu xem, "Anh thích cái nào?" Cô hỏi.
Quý Khinh Chu nhìn cô kéo từng tấm ảnh, cuối cùng chỉ vào một cái thoạt nhìn long lanh nhất, có màu xanh lục bảo ở phần góc, phảng phất như làn nước được khói sương bao bọc, "Cái này."
Dư An Nghi nghĩ anh cũng biết chọn ghê, khối ngọc này bản thân cô cũng rất thích. Nhưng khối cô thích nhất thì đã giấu từ lâu rồi nên chọn khối này cũng được. Cô thầm nhớ, định lúc về sẽ đưa khối ngọc này cho Sở Thành.
Quý Khinh Chu không biết dụng ý của cô, chỉ cho là cô tham khảo ý kiến nên cũng không nói gì.
Hai người vui vẻ ăn bữa tối xong, lúc rời phòng ăn thì gặp Liên Cảnh Hành và Chu Thành Phong. Đây là lần đầu tiên Quý Khinh Chu nhìn thấy người thật của Liên Cảnh Hành, anh ta cao hơn Quý Khinh Chu một chút, nhìn thấy Quý Khinh Chu với Dư An Nghi cùng đi tới, không dấu vết liếc mắt nhìn Quý Khinh Chu một cái, trên mặt không có biểu cảm gì, thoạt nhìn dáng vẻ nhẹ nhàng bình thản như mây gió.
Quý Khinh Chu ngoan ngoãn chào hỏi anh ta, "Chào đàn anh."
Dư An Nghi nghe vậy, bất mãn nói, "Sao anh gặp anh ấy thì anh gọi đàn anh, gặp em không thấy anh gọi đàn chị vậy?"
Quý Khinh Chu đang định trả lời cô, Liên Cảnh Hành mở miệng trước, anh ta nói, "Giờ không ngại bị gọi đàn chị là già nữa à?"
Dư An Nghi hừ lạnh một tiếng, "Em mới 21, còn trẻ lắm."
"21 tuổi đã muốn làm đàn chị người ta?"
"Liên quan gì anh chứ." Dư An Nghi không hiểu anh ta xen vào làm gì, "Cũng có bắt anh gọi em là đàn chị đâu."
"Nên em nói chuyện với đàn anh của mình thế hả? Đàn em."
Đây là lần đầu Dư An Nghi nghe anh ta gọi mình là đàn em, nhất thời chịu không nổi, kéo Quý Khinh Chu nói, "Tụi em đi trước."
Liên Cảnh Hành nhìn cô khoác tay Quý Khinh Chu một đường đi tới thang máy, mắt nhìn chằm chằm tay cô.
"Đừng nhìn nữa," Chu Thành Phong nói, "Đứng đây làm gì? Cậu không đói à?"
"Dư An Nghi có quan hệ gì với Quý Khinh Chu?"
"Có thể có quan hệ gì, quan hệ gì cũng không có."
"Không có quan hệ gì mà em ấy đi ăn riêng với Quý Khinh Chu à?"
Chu Thành Phong chịu luôn, việc của Sở Thành hắn đâu nhiều lời được, Sở Thành với Quý Khinh Chu ở ngoài đều nói là anh em họ hàng xa, nên hắn trình bày ngắn gọn, "Quý Khinh Chu là em họ xa của Sở Thành, quan hệ Dư An Nghi với Sở Thành cậu cũng biết, hai người họ quen nhau vậy đấy."
Liên Cảnh Hành miễn cưỡng chấp nhận đáp án này, cất bước đi vào phòng ăn.
°
Tối đó đạo diễn chương trình gọi tất cả các khách mời của buổi ghi hình để họp, thông báo quá trình ghi hình của ngày hôm sau và thiết lập tính cách cho một số khách mời quan trọng. Liên Cảnh Hành vẫn đảm nhiệm chức đội trưởng và trụ cột của mọi người. Vai trò của La Dư Tân là IQ cao thể hiện tài trí; Mạnh Nguyên Bạch vai người chơi hệ may mắn, nếu cần thì kết quả trò chơi sẽ đảo ngược vì sự tồn tại của anh ta. Ứng Niên, Quý Khinh Chu và Chu Húc Thăng