Bầu không khí trong xe rất nặng nề, sắc mặt Trì Vãn Chiếu không tốt lắm, Khổng Hi Nhan liếc nhìn cô qua khóe mắt vài lần sau đó cụp mắt hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?""Có phải liên quan đến Hải Ninh không?"Lúc trước ở Trường Ninh, nàng cũng thấy nghi ngờ, thái độ giữa Vương Hải Ninh và Trì Vãn Chiếu rất kì lạ, khiến nàng cảm tưởng như cả hai đã từng quen nhau vậy.Nhưng sau khi ở chung lại không xảy ra chuyện gì, nên nàng nghĩ đó chỉ do nàng ảo tưởng.Trì Vãn Chiếu nghe thấy câu hỏi của nàng, kéo tấm ngăn giữa xe xuống, buồng xe sau chỉ còn hai người họ.
Khổng Hi Nhan không rõ hỏi lại: "Chị sao vậy?""Vương Hải Ninh"Trì Vãn Chiếu quay đầu đối diện với Khổng Hi Nhan, chần chờ rồi nói: "Là con của ba chị."Khổng Hi Nhan trợn mắt há mồm, ánh mắt kinh ngạc, giống như bị lời của cô làm cho chấn kinh, tác động đến toàn bộ thần kinh của nàng.Có ý gì?Vương Hải Ninh là con của ba chị?Vậy Vương Hải Ninh và Trì Vãn Chiếu?Không thể nào.Khổng Hi Nhan lắc đầu, tim đập thình thịch, đau óc choáng váng hỏi: "Chị đang nói đùa thôi đúng không?"Trì Vãn Chiếu ôm vai nàng, cằm đặt lên đỉnh đầu nàng, giọng nhẹ nhàng: "Xin lỗi, đáng lẽ chị nên sớm nói trước với em."Thực ra cô đã định trong hai hôm tới sẽ nói thật với Hi Nhan, không ngờ Trì Huyên lại đến.Còn đi thẳng đến biệt thự của cô nữa.Rồi gặp phải Vương Hải Ninh.Khiến cho tình hình bị vượt khỏi tầm kiểm soát của cô.Sắc mặt Khổng Hi Nhan có chút cứng đờ, ngửa đầu nhìn Trì Vãn Chiếu, mím môi hỏi: "Tại sao trước đây không nói với em?"Trì Vãn Chiếu nhíu mày, mặt căng thẳng.Khổng Hi Nhan hơi tức giận: "Tại sao hai người đều không nói với em? Chị và Hải Ninh, cả hai thật biết cách che dấu, thật sự nên để hai người đi đóng phim, hai người..."Trì Vãn Chiếu nghe thấy nàng nổi giận, ôm chặt nàng: "Xin lỗi.""Xin lỗi em."Cô cúi đầu, dán vào tai nàng liên tục xin lỗi.Dáng vẻ yếu đuối khác hẳn với kiêu ngạo tự tin hàng ngày.Khổng Hi Nhan bị ôm chặt vào lòng, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, tiêu hết lửa giận, từ từ bình tĩnh lại, chỉ la trong mắt vẫn còn tức giận, nàng nghiêng đầu sang một bên: "Nói xin lỗi với em làm gì, dù sao em cũng không...""Ưm..."Trì Vãn Chiếu không chờ nàng nói hết câu đã niêm phong đôi môi kia lại, cô không muốn nghe lời nói có thể khiến mình tổn thương.Khổng Hi Nhan đấm vào ngực cô, cảm giác mềm mềm, nàng không nỡ dùng sức nên cú đánh chỉ như mèo cào.Một tay Trì Vãn Chiếu nắm chặt cổ tay nàng, tay khác thì ôm lấy bờ vai nàng, khi hôn hai mắt nhắm tịt, lông mi run rẩy, Khổng Hi Nhan khẽ rời ra, bàn tay vuốt ve khuôn mặt cô: "Chị đang sợ điều gì sao?"Trì Vãn Chiếu nhìn nàng, sắc mặt nhợt nhạt, cụp mắt: "Chị sợ mình sẽ quyết định sai."Khổng Hi Nhan không hiểu ý cô, chỉ luôn bình tĩnh nhìn cô, Trì Vãn Chiếu nắm chặt tay nàng, mười ngón đan nhau, bắt đầu nói sơ qua về chuyện của Vương Hải Ninh với Trì gia.Nói xong chuyện cũ, buồng sau xe im lặng một cách kì lạ.Cả hai người đều không mở miệng nói nữa.Xe đột nhiên dừng lại, tiếp theo, Lục Hàn bước xuống gõ cửa xe: "Trì tổng, đã về đến khu nhà."Trì Vãn Chiếu và Khổng Hi Nhan đối diện nhìn nhau, rồi cùng nhau xuống xe.Trong biệt thự.Vương Hải Ninh và Trì Huyên mỗi người ngồi một góc sofa, Yên Yên nằm nhoài trên bàn trà, bác Lý đứng ở một bên, trên trán lấm tấm mồ hôi, thỉnh thoảng ông lại nhìn về phía cửa nhà, thấy bóng dáng Trì Vãn Chiếu và Khổng Hi Nhan thì cả người đều hướng về phía trước.Khổng Hi Nhan nhìn thấy khuôn mặt già nua của bác Lý sắp khóc đến nơi thì không khỏi lo lắng.Quả nhiên, còn chưa đi đến sofa, Trì Huyên đã đứng dậy lớn tiếng hỏi: "Chị hai, chuyện gì thế này?""Sao cô ta lại ở nhà của chúng ta?"Đây là lần đầu tiên Khổng Hi Nhan nhìn thấy Trì Huyên, một cô bé khoảng mười tám mười chín tuổi, ăn mặc thời thượng, trang điểm xinh đẹp, gương mặt giận dữ cũng giống Trì Vãn Chiếu vài phần, em chạy đến trước mặt Trì Vãn Chiếu trách móc: "Chị hai, sao chị không nói gì?""Sao cô ta lại ở đây?""Chị đưa cô ta về đây lúc nào vậy?""Không phải chị đã nói cả đời này cũng không để cô ta đặt chân vào Trì gia ư?"Em gào lên ầm ĩ, giống như sự tồn tại của Vương Hải Ninh khiến em không thể thở nổi, Trì Vãn Chiếu giữ vai Trì Huyên, quay đầu nói: "Bác Lý, đưa tam tiểu thư về nhà cũ.""Em không đi đâu hết."Trì Huyên tránh khỏi tay Trì Vãn Chiếu, lùi lại hai bước, đôi mắt xinh đẹp giờ ngập tràn lửa giận.Sắc mặt Trì Vãn Chiếu lạnh đi: "Trì Huyên, về bên kia trước, chị sẽ nói chuyện với em sau."Trì Huyên chỉ tay vào Vương Hải Ninh: "Cô ta mới là người phải đi! Dựa vào đâu mà em phải đi.
Chị hai, chị bị sao vậy? Chính cô ta khiến nhà chúng ta tan nát, sao chị còn thiên vị cô ta?"Khổng Hi Nhan lúc nghe chuyện trên xe đã biết Trì gia rất ghét Vương Hải Ninh.Nhưng không nghĩ là tình hình nghiêm trọng như vậy.Đến độ một giây cũng không thể chịu đựng được.Sắc mặt Trì Vãn Chiếu vẫn lạnh nhạt, sắc bén dấu trong đôi mắt, ánh mắt nhìn Trì Huyên đầy hàn khí, cô mím môi nói: "Nếu em còn làm loạn, chị sẽ đưa em về nước A ngay lập tức."Tuy rằng cô chỉ hờ hững nói thế, nhưng khí thế lạnh lẽo quanh thân khiến người khác tin rằng cô nói gì thì sẽ thực sự làm thế.Trì Huyên run rẩy toàn thân.Không biết là do tức giận hay do bị Trì Vãn Chiếu dọa sợ, khuôn mặt em cau có vặn vẹo, nhìn chằm chằm Vương Hải Ninh.Vương Hải Ninh bình tĩnh đứng lên, hướng về Khổng Hi Nhan nói: "Hi Nhan, nếu không còn gì nữa, chị lên chuẩn bị đồ rồi sẽ về Trường Ninh, khi nào rảnh nhớ về thăm chị và mọi người."Khổng Hi Nhan vội hô: "Hải Ninh."Ánh mắt Trì Huyên liền chuyển sang nhìn Khổng Hi Nhan: "Đây là ai?"Giọng Trì Vãn Chiếu hiển nhiên không vui, ánh mắt như dao, khẽ mở môi mỏng: "Đây là chị dâu của em.""Chị...chị dâu?"Ánh mắt Trì Huyên hết nhìn Khổng Hi Nhan lại nhìn Vương Hải Ninh, em nói như thể đã hiểu rõ: "Em biết rồi.""Vương Hải Ninh, cô thật hèn hạ, còn dám dùng cách này để tiếp cận chị hai tôi cơ đấy."Trì Vãn Chiếu không biết trong đầu Trì Huyên đang nghĩ cái gì, nhưng tia kiên nhẫn cuối cùng của cô đã biến mất, cô kéo tay Trì Huyên nói: "Đi theo chị.""Em không đi."Bổng nhiên Trì Huyên nóng nảy, dùng sức vung tay thoát khỏi Trì Vãn Chiếu, em đứng trước mặt mấy người họ, Vương Hải Ninh, rồi cái người được gọi là chị dâu, rồi còn chị hai