Vì có hai mẹ con Chu Hàm từng ở đây mà Khổng Hi Nhan vô cùng gắng sức, cả buổi chiều quét dọn hì hục, từ trong ra ngoài, nàng không bỏ một ngóc ngách nào, còn không cho Trì Vãn Chiếu động tay.Nàng bảo phải tự xua đuổi vận xui.Trì Vãn Chiếu thấy nàng nghiêm túc như vậy nên cũng ngoan ngoãn ngồi yên trên ghế nhìn nàng dọn dẹp.Ngồi nhìn nửa ngày rồi cô mới đứng dậy ra đứng ở cửa sổ nhìn ra ngoài.Sàn nhà màu trắng bị Khổng Hi Nhan lau đến mức có thể soi gương được, Trì Vãn chiếu bước đi để lại dấu giày cao gót mờ mờ, Khổng Hi Nhan nhìn bóng lưng cô, tò mò: "Chị nhìn gì thế?"Nàng nói xong thì dùng cây lau nhà đi một đường để lau đi vết giày của cô, sau đó đứng cạnh nhìn theo hướng của cô tìm tòi.Trì Vãn Chiếu quay đầu lại, thấy dáng vẻ nàng đang cúi đầu nhìn xuống, cô mím môi nói: "Không có gì."Giờ phút này, Khổng Hi Nhan ở ngay trước mặt cô, ngay bên cạnh cô, chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào nàng.Cô không cần tiếp tục lén lút trốn sau rèm cửa căn phòng đối diện, thông qua kính cửa sổ để nhìn trộm nàng, nhìn nàng mấy giờ thì ra ngoài, sau đó cô sẽ giả vờ đi bộ để tình cờ gặp nàng.Tiếc là, cô không may lắm, chưa được gặp nàng dù chỉ một lần.Trì Vãn Chiếu nhớ lại năm tháng đó, vẻ mặt dịu dàng, Khổng Hi Nhan đặt cây lau nhà sang một bên, đứng cạnh Trì Vãn Chiếu nhìn ra ngoài cửa sổ.Đối diện là một căn nhà, dường như cũng lâu rồi không còn ai ở.
Bởi vì ngoài cửa dán đầy poster màu trắng, có nhiều tờ còn bị ố vàng rồi.
Khổng Hi Nhan nhìn một lúc thì mở miệng: "Em nhớ là ở căn nhà đối diện có một bà, bà ấy rất thích nấu nướng, có những hôm ba không ở nhà em còn bế theo Nữ Vương sang nhà bà ăn chực cơ."Nàng nói xong thì thấy thật xấu hổ.Vẻ mặt Trì Vãn Chiếu càng thêm ôn nhu: "Em rất quý bà ấy sao?"Khổng Hi Nhan không nhận ra Trì Vãn Chiếu hỏi như vậy khá kì lạ, nàng nghĩ một chút rồi nói: "Rất quý ạ."Trì Vãn Chiếu gật gù không nói gì nữa.Ánh mắt cũng theo hướng Khổng Hi Nhan nhìn căn nhà đã đóng kín cửa kia.Chuyện giữa bà ngoại và Khổng Hi Nhan, cô đã được nghe rất nhiều.
Mỗi ngày bà đều khoe là, ở nhà đối diện có một cô gái xinh đẹp vô cùng, lại còn ngoan ngoãn tốt bụng, thấy bà ở nhà một mình thì rất hay sang thăm bà.Không giống các cô gái khác chút nào.Khi đó Trì Vãn Chiếu còn nghĩ, có gì mà không giống, chắc bà ngoại nói quá.Sau đó, lần đầu tiên nhìn thấy Khổng Hi Nhan qua cửa sổ, cô liền biết.Quả thật không giống chút nào.Đến nỗi khiến cô không thể rời mắt khỏi nàng.Mỗi ngày, cô sẽ biết một số thứ về nàng qua lời kể của bà ngoại, mỗi ngày xuyên qua cửa sổ nhìn nàng sinh hoạt, nghĩ ngợi nếu gặp nàng thì mình nên nói gì để bắt chuyện.Đáng tiếc, sau khi cô đến đây thì Khổng Hi Nhan lại chưa từng sang nhà bà chơi.Thời gian đó nàng dường như vô cùng bận rộn, ngày nào cũng đi sớm về trễ, có hôm còn nửa đêm mới về đến nhà.
Trì Vãn Chiều ở trên tầng nhìn nàng vào nhà, nhìn phòng nàng sáng đèn, nhìn bóng dáng xinh đẹp của nàng phản chiếu lên cửa sổ xong, cô mới yên lòng đi ngủ.Có lúc, khi cô dậy sớm cũng sẽ nhìn thấy nàng ôm một con mèo màu vàng khá béo đứng dưới tán cây, hoặc là đang mắng con mèo không nghe lời.Vẻ mặt lúc đó của nàng rất nghiêm túc, con mèo ngồi xổm trước mặt nàng cũng ngẩng đầu kêu meo meo, giống như cả hai đang tranh cãi vậy.Một người, một mèo, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp.Khiến Trì Vãn Chiếu không nhịn được, cũng vui vẻ theo.Sau khi đã lén lút nhìn Khổng Hi Nhan rất lâu, Trì Vãn Chiếu liền quyết định phải quang minh chính đại gặp mặt nàng, muốn đứng trước mặt nàng, giả vờ tạo ra một buổi ngẫu nhiên gặp.Nhưng vận may cô không đến.Chưa có dịp tình cờ gặp Khổng Hi Nhan, bà ngoại đổ bệnh, vào bệnh viện được vài ngày thì bà mất, sau đó, ba mẹ đón cô về nước A.Từ đầu đến cuối, cô không kịp nói với Khổng Hi Nhan một lời, dù chỉ là một câu giới thiệu về bản thân vô cùng đơn giản.Cứ như vậy kết thúc một khoảng thời gian thầm mến.Khi đó còn quá trẻ, cô nghĩ rằng thời gian sẽ khiến cho tình cảm kia bay mất, cho nên mới về nước A xa xôi.Nhưng Trì Vãn Chiếu sai rồi, tình yêu từ cái nhìn đầu tiên đó, không hề bị thời gian bào mòn, mà càng ngày càng lắng đọng trong lòng, tùy tiện chạm nhẹ đều có thể gợi lên sự yêu thương ấy.Khổng Hi Nhan nhìn Trì Vãn Chiếu mãi không nói gì, không nhịn được hỏi: "Chị đang nghĩ gì thế?"Trì Vãn Chiếu nghiêng đầu nhìn nàng: "Đang nghĩ về em."Khổng Hi Nhan:...Gò má nàng ửng đỏ, khuôn mặt cáu lên quay đi, cảm thấy cô không đứng đắn chút nào.Trì Vãn Chiếu vô tội sờ sờ mũi.Cô đang nghĩ về nàng thật mà.Nào có nói sai đâu.Trì Vãn Chiếu thấy Khổng