An Dương xoa xoa mái tóc có chút buồn rầu, xoay người đi vài bước tới bên giường nhìn Cố Vân Thanh cẩn thận hỏi: “Cậu…cậu có muốn đi thăm ông cụ với tôi không?”
Sau khi nghe An Dương hỏi xong, Cố Vân Thanh nắm chặt quyển sách trong tay khiến cho trang sách vốn nhẵn bóng và bằng phẳng trở nên nhăn nhúm.
Tại sao hắn lại dùng giọng điệu trưng cầu ý kiến này?
Là vì để cho mình từ chối sau đó có lý do tức giận mà cưỡng ép mình sao?
Cũng không phải, Ngụy Trì bất luận làm gì với mình đều không cần lý do.
Cố Vân Thanh nhớ lại lần đầu tiên Ngụy Trì cư.ỡng bức cậu, cậu đã khóc lóc cầu xin hắn buông tha cho mình.
Khi đó, Ngụy Trì không hỏi cậu, hắn chỉ là thô bạo cưỡng ép, nghe cậu khóc lóc cho đến khi cổ họng trở nên khàn khàn.
Sau lần đó, Cố Vân Thanh bệnh nặng một trận, phát sốt ngủ mê man hai ngày.
Ngụy Trì chăm sóc cậu với biểu cảm cậu nhìn xem tôi đối với cậu thật tốt.
Nhưng hắn hoàn toàn không đề cập tới, ai là thủ phạm của trận bệnh này.
Lần thứ hai, sau khi Ngụy Trì được người đàn ông kia ngầm đồng ý, hắn cầm một sợi dây thừng trói cậu về nhà, nói với cậu, sau này hắn sẽ đối tốt với cậu.
Thật nực cười.
Cố Vân Thanh học cách thờ ơ, học cách phản kháng, học cách không khóc lóc cầu xin tha thứ như lần đầu tiên.
Ngụy Trì đè cậu, xé quần áo của cậu, dùng hết mọi cách làm nhục cậu.
Hắn xoạc rách thân thể của cậu, vừa đụng vừa chất vấn: “Tại sao cậu không thích tôi, tôi cái gì cũng có thể cho cậu, sao cậu lại không thích tôi?”
Ngụy Trì ngang ngược, tự cao tự đại như vậy.
Nhưng lúc này hắn lại đứng ở mép giường cẩn thận hỏi: “Cậu có muốn đi thăm ông cụ với tôi không?”
Nhưng như thể một giây sau, hắn sẽ xé bỏ lớp ngụy trang giả dối này của hắn, giống như trước kia cưỡng ép cậu, nghiền nát tôn nghiêm cuối cùng của cậu.
“Tôi có quyền lựa chọn sao?” Cố Vân Thanh lạnh lùng nói, khép sách lại.
Cậu không có lựa chọn, kể từ năm mười tuổi được người đàn ông kia đón từ cô nhi viện về, cậu đã không còn lựa chọn nào khác.
“Có mà, đi hoặc không đi.” An Dương bị cậu hỏi ngược lại làm cho có chút khó hiểu.
Đi hoặc không đi, đây là một câu hỏi.
Khóe miệng Cố Vân Thanh nhếch lên một tia cười nhạo.
Ngụy Trì, hắn đã đến mức phải nghe được câu trả lời chắc chắn từ trong miệng mình sao?
“Đi.” Cố Vân Thanh đứng dậy xuống giường, dường như ngay cả nói một chữ cũng cảm thấy nhiều.
Trong mắt An Dương bỗng rộ lên vẻ mừng rỡ.
Quá tốt rồi, nếu Cố Vân Thanh không đi cũng không có cách nào, hiện tại không cần lo lắng không hoàn thành được mệnh lệnh, hơn nữa không biết phải đi bao lâu, mục tiêu công lược không ở bên cạnh làm sao mà tăng hảo cảm.
“Vậy cậu thay quần áo đi, tôi ra ngoài chờ cậu.” An Dương vui vẻ cười nói, xoay người đi ra khỏi phòng.
Cố Vân Thanh đột nhiên có chút mơ màng, trước kia khi mình trả lời với giọng điệu lạnh lùng như vậy, Ngụy Trì luôn tức giận.
Vừa rồi mình đáp ứng một tiếng, vậy mà cũng có thể làm cho hắn vui vẻ.
Anh Hổ lôi kéo An Dương lưu luyến không cho hắn đi, giống như đưa con trai đi học đại học, vừa đi vừa lải nhải cằn nhằn như một bà mẹ già: “Cậu chủ, cẩn thận một chút, đừng tức giận, cũng tuyệt đối đừng chọc tức ông cụ.”
An Dương nhịn xuống xúc động muốn đuổi người về nhà, dặn dò anh Hổ lúc đến nhớ mang hành lý tới, cũng đừng quên mang hành lý của Cố Vân Thanh.
Diệp Hàn rất muốn đẩy người lên xe nhưng vẫn phải nhịn xuống, mỉm cười nói: “Ngụy thiếu, thời gian không còn sớm, chúng ta nên đi thôi.”
An Dương đáp lại, trấn an vỗ vỗ bả vai anh Hổ rồi chui vào ghế sau xe, Cố Vân Thanh sớm đã ngồi trên xe, đang ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Diệp Hàn lên xe thắt dây an toàn rồi vững vàng lái xe ra khỏi nhà Ngụy Trì: “Ngụy thiếu, vị này nhà cậu, xưng hô thế nào?”
“À.” An Dương vừa thắt dây an toàn vừa trả lời: “Anh có thể gọi cậu ấy là đồng chí Tiểu Cố.”
……
Con mẹ nó hắn là từ thế kỉ trước xuyên qua đây sao.
“Đồng chí Tiểu Cố…”