Mọi thứ giống như từng vết nứt dày đặc như mạng nhện trên lớp băng mỏng, mặc dù lớp băng này vẫn còn nguyên vẹn, nhưng nó mỏng đến mức không thể chịu được bất kỳ tác động nào.
Lớp băng mỏng manh không chịu nổi, hơi ngoài ý muốn, vỡ vụn thành từng mảnh, ngay cả nắm chặt cũng không biết nên dùng sức từ đâu.
An Dương nhìn Cố Vân Thanh không thể tin nổi mở to hai mắt, đôi môi cậu run rẩy, khóe mắt đỏ hoe, nhìn hắn rồi quay người rời đi.
An Dương nghĩ có phải hắn lại làm sai rồi không?
Lần đầu là do hắn quyết định quá mức dứt khoát đẩy cậu đến bên người làm tổn thương cậu nhất trên đời.
Còn lần này thì sao? Lần này hắn sai ở đâu? Đây là do hắn quá mức do dự sao?
Cố Vân Thanh kinh ngạc, bất lực, suy sụp từng chút một, toàn bộ đều lọt vào mắt Hạ Yến Thuần.
Được rồi, cô đã hiểu, cô biết phải làm gì tiếp theo rồi.
Cố Vân Thanh không biết mình muốn đi đâu, cậu lảo đảo muốn gục xuống gào khóc, muốn tát cho mình một cái nhưng cuối cùng tất cả xúc động đều nghẹn ở trong cổ họng, biến thành nỗi tuyệt vọng.
Từ nhỏ, khi đối mặt với nỗi tuyệt vọng cậu đều chọn cách đè nén ở trong lòng.
Lần này cũng vậy, nổi điên, chất vấn, la hét đều không có ích gì, vì sẽ chẳng có ai đau lòng cho cậu.
Không có một ai, điều đó chỉ làm cho cậu thành một trò cười.
Cậu còn có thể làm gì, còn có thể đi đâu đây.
Cơ thể cậu đại khái là đi theo bản năng, cậu không biết mình ngẩn ngơ đi được bao lâu, đụng phải bao nhiêu người, có nói xin lỗi hay là đối phương có mắng chửi mình không.
Cậu chỉ biết lúc mình ngẩng đầu lên, cậu đã về đến nhà, trước cửa có bốn, năm người đàn ông đang đứng, người đàn ông cầm đầu đang ngậm điếu thuốc, đôi mắt lộ ra ý cười lạnh lẽo.
“Đây là kẻ thứ ba của em gái tôi sao?” Anh trai Hạ Yến Thuần dùng hai ngón tay kẹp lấy điếu thuốc đưa ra khỏi miệng, nghiêng đầu đi tới gần Cố Vân Thanh, chậm rãi nhả ra một làn khói lên mặt cậu.
Cố Vân Thanh khẽ cười một tiếng.
Đúng vậy, đều là lỗi của cậu, từ lúc cậu sinh ra hoặc là từ lúc cậu nhận viên kẹo từ trong tay cha nuôi đều đã sai rồi.
Anh Hạ thấy cậu cười còn tưởng cậu đang chế giễu mình, chậc một tiếng, hắn vương tay túm lấy tóc cậu, đập đầu cậu vào tường.
Máu tươi từ chỗ bị đụng chảy xuống, lướt qua khóe mắt cậu, nhuộm đỏ tầm nhìn của cậu, trời đất quay cuồng, một mảng đỏ tươi.
“Cũng may là đàn ông, nếu là phụ nữ tôi lại không biết phải ra tay với cậu thế nào.” Anh Hạ cười, nắm lấy cổ tay Cố Vân Thanh, giơ lên giữa hai người: “Cậu ở cùng hắn mấy tháng rồi, đừng sợ, tôi sẽ không lấy mạng của cậu.”
Cố Vân Thanh ngơ ngác nhìn hắn, ánh mắt không có tiêu cự, cũng không có một chút sợ hãi, giống như chuyện này không hề có liên quan đến cậu: “Năm tháng.”
“Năm tháng à.” Anh Hạ cắn đầu thuốc, suy nghĩ một chút: “Vậy thì bỏ đi năm ngón tay.”
Cố Vân Thanh nhìn người đang nắm ngón trỏ của mình định vặn gãy liền yên lặng nhắm mắt lại.
Cậu không muốn nghĩ cũng không muốn giãy dụa, cậu quá mệt mỏi rồi nên sao cũng được.
“Anh à, anh có phải bị ngốc rồi không!!!” Một tiếng hét giận dữ vang lên ở đầu cầu thang.
Ngay sau đó, Hạ Yến Thuần chạy tới, một cước đá bay anh Hạ.
Toàn bộ những người đàn ông cao to đi cùng đều sững sờ, anh Hạ cũng ngây người, điếu thuốc rơi xuống quần áo của hắn, nhanh chóng được hắn dập tắt.
“Anh đang làm gì vậy?” Hạ Yến Thuần tức giận trợn mắt nhìn hắn.
“Đánh, đánh tiểu tam.” Anh Hạ vô cùng ủy khuất.
“Không phải đã nói đợi tin của em