An Dương nằm trong không gian bao quanh bởi khung điện tử lơ lửng không còn lưu luyến cuộc đời, biểu cảm trên mặt hắn viết tôi chết rồi, tôi đã chết rồi, đừng quấy rầy tôi, tôi không muốn nói chuyện.
【Ối giời ơi, kí chủ An Dương, một nhiệm vụ đơn giản như thế mà cậu cũng có thể thất bại, tui thật khâm phục cậu.】
Cậu là ai, cậu không phải là hệ thống 2.0 mà tôi biết, có phải cậu lén lút thay đổi thiết lập tính cách không, cậu nói mau!.
Truyện Đô Thị
【Kí chủ An Dương, cậu phấn chấn lên để chúng ta bắt đầu nhiệm vụ tiếp theo nào…】
“Kịch bản, mẹ nó!” An Dương cuối cùng không nhịn được nói: “Tại sao mỗi lần cõng nồi luôn là tôi! Hệ thống, cậu mau ra đây giải thích cho tôi!!”
Tâm mệt, muốn giả chết, muốn nằm thẳng.
Lạnh lẽo, thê thảm, đau khổ.
【Không còn cách nào khác, kí chủ An Dương, ai bảo cậu lại muốn đi ngược con đường đã được định sẵn, nồi này cậu không cõng thì ai cõng chứ.】
Buồn phiền, mới hạ chân mày, lại đến trong lòng.
An Dương nằm xuống một lần nữa, giả bộ chết không thèm để ý tới hệ thống.
【Này, kí chủ An Dương, cậu đừng nản lòng mà, lần này là nhiệm vụ cuối cùng rồi, cậu có thể nắm chắc, nhiệm vụ lần này rất nhanh, sau khi kí chủ xuyên qua, ngày hôm sau liền có thể hoàn thành, với lại cũng rất đơn giản ~ 】
Giọng điệu của hệ thống giống như thủ lĩnh của một tổ chức đa cấp đến chào hàng Amway.
An Dương bị thao túng tâm lý suýt chút nữa thì tin, rốt cuộc vẫn là do dự một chút, mới nói: “Cậu không lừa tôi đấy chứ?”
【Hệ thống chú trọng trải nghiệm của kí chủ nhất, sao có thể lừa gạt cậu được ~】
Cậu đừng kèm thêm dấu ~ nữa, tôi nhìn mà sợ hãi.
“Được, được thôi.” An Dương mới gật đầu đã bị văng ra ngoài.
Mỗi lần người bệnh nặng tỉnh dậy đều sẽ có một loại cảm giác sinh mệnh của mình sắp kết thúc.
Bây giờ An Dương chính là loại cảm giác này, phổi của hắn giống như không thể hít thở, mỗi lần hít thở đều đau nhói, hoa mắt, đầu cũng đau nhức, toàn thân mệt mỏi rã rời.
Tình huống gì đây?
An Dương ôm đầu lờ mờ đứng dậy phát hiện bản thân đang té ngã trong một căn phòng lát sàn gỗ, xung quanh hắn rải rác mấy cuốn sách, trên đó viết mấy chữ khó hiểu.
Nơi này hình như là phòng sách, có một cái bàn chất đầy sách nhìn rất bừa bộn, sau bàn còn có một loạt kệ chất đầy sách mà bên phải kệ sách là một bức tường vô cùng sặc sỡ dán đầy ảnh chụp và bút vẽ.
An Dương chỉ liếc mắt một cái liền ngây người.
Đây rốt cuộc là tình huống gì.
Bức tường dán đầy ảnh chụp của Cố Vân Thanh, có ảnh lúc nhỏ, có ảnh thời thiếu niên, có ảnh lúc cậu cười và có ảnh lúc cậu khóc.
Nhưng chẳng biết tại sao toàn bộ ảnh chụp Cố Vân Thanh sau mười sáu tuổi đều bị ai đó dùng bút mực màu đỏ gạch chéo thật to, khiến cho cả bức tường thoạt nhìn vô cùng kinh người.
Lần này mình xuyên thành ai? An Dương tốn sức đứng lên, phát hiện cơ thể là một người đàn ông trung niên nhưng không biết tại sao đã hấp hối.
An Dương cố sức đẩy cửa ra, định tìm một chiếc gương soi, lại phát hiện căn nhà này thật u ám và đáng sợ.
Chạng vạng tối, căn nhà khuất sáng chìm trong bầu không khí âm u, phòng khách được trang trí đơn giản trông không có chút sức sống nào, điện thoại cũ nát, ti vi cũ kỹ, ghế sô pha bằng da màu đỏ sẫm, trông có vẻ u ám, như thể không có người ở.
“Gương đâu, nhà vệ sinh ở đâu.” An Dương lẩm bẩm phát hiện căn nhà này chỉ có ba phòng, một phòng dùng để đọc sách, còn có một phòng mở toang cửa, liếc nhìn một cái liền có thể trông thấy bên trong bố trí vô cùng đơn giản, chỉ có một cái giường màu xám, mà phòng còn lại thì đóng chặt.
An Dương đi tới nhẹ nhàng vặn cửa, định đẩy cửa ra thì trong lòng hắn lại dâng lên một nỗi bất an.
Có chuyện gì không tốt sắp diễn ra nhưng lại không thể ngăn cản, An Dương chần chờ một lúc mới đẩy cửa đi vào.
Cảnh tượng bên trong cánh cửa khiến hắn khiếp sợ câm nín.
Trong phòng bố trí đơn giản, chỉ có một chiếc giường đơn gấp lại, ngoài ra không có đồ đạc gì khác, vách ngăn bên trái có lẽ là nhà vệ sinh và phòng tắm, tay nắm cửa bám đầy vết bẩn màu đỏ sẫm không biết là cái gì, trên sàn nhà rải rác quần áo mùa đông và mùa hè ngổn ngang, có cái đã bị