Nói xong lời này, Bạch Thu có chút chột dạ, cũng không biết chuyện cậu muốn đi lên huyện có được hay không.
Vạn nhất nếu là không thành, ngược lại tiết lộ tâm tư của cậu.
Lời nói đến môi, cậu lại ngập ngừng.
Hạ Trường Phong: "Thế em trai đây muốn nói gì?"
Bạch Thu nói: "Tôi..." Cuối cùng, cậu nói: "Em muốn cùng anh đi lên huyện."
Hạ Trường Phong nói: "Ừ, có thể."
Bạch Thu chớp mắt, không ngờ anh ta lại đồng ý nhanh như vậy.
Hạ Trường Phong nói: "Xe từ huyện dự định nửa đêm mới tới, cậu trở về ngủ đi, xe tới tôi sẽ gọi cậu."
"Ừ." Đây là một chuyến đi hiếm hoi đến huyện, vì vậy cậu phải chuẩn bị một số tiền và phiếu thực phẩm!
Thông qua ánh trăng, Hạ Trường Phong cũng có thể cảm nhận được thanh niên trí thức vui vẻ, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm một hơi.
Sau khi Bạch Thu về, dì Lan đang giặc đồ lên tiếng chào cậu trở về.
Cậu quay trở lại phòng lấy chiếc túi màu xanh lá cây phục vụ nhân dân, là loại chai đựng nước muối thủy tinh trong bệnh viện, có nút cao su, ngày thường có thể đựng nước.
Cậu xách chai nước để lên đường uống, nhìn trong túi tổng cộng có tám nhân dân tệ và năm mươi xu, một phiếu ăn thịt, năm phiếu đồ ăn.
Ngoài ra còn có hơn chục miếng kẹo cam, vài bộ quần áo, hai cái bút, còn có một quyển sổ đỏ, đây chính là toàn bộ gia tài của cậu, nhà nghèo giàu, cậu lấy năm tệ, phiếu ăn, phiếu thịt, cũng lấy vài viên kẹo..
Bỏ vào trong túi, định đi nông trường đợi sớm, tuy rằng lang thang như linh hồn một hồi sau khi chết, nhưng dù sao cũng đã lâu rồi!
Cậu cần hiểu rõ thời đại hiện tại, vừa nghĩ tới tối nay đi thị trấn, trong lòng không khỏi kích động cùng hồi hộp.
Khi ra ngoài, dì Lan đã giặt quần áo và đang phơi, Đông Bắc khí hậu hanh khô nên móc quần áo ngoài sân cho gió thổi qua đêm, hôm sau đem phơi.
Bạch Thu nói: "Dì ơi, con đi ra ngoài một chuyến đêm nay sẽ không về."
Lan Quế Anh rất thích Bạch Thu, nhưng buổi tối không về nhà trong thôn là chuyện lớn, tuyệt đối không được phép.
Vừa định giáo dục cậu, liền nghe thấy Bạch Thu nói: "Trưởng thôn nhỏ gọi con có chuyện ạ."
Khi Lan Quế Anh nghe thấy là Hạ Trường Phong gọi cậu đi, liền nói: "Được rồi, con đi cùng nó có thể chăm sóc lẫn nhau, đến lúc đem vào nhớ ghi chép cho kỹ, đừng để bọn họ lừa gạt chúng ta."
Bạch Thu đồng ý.
Lan Quế Anh nói: "Về sớm một chút, trong huyện quản nghiêm, ở bên ngoài đừng làm loạn, con quản thằng Trường Phong giúp dì."
Bạch Thu rất vui khi thấy mọi việc diễn ra suôn sẻ, đồng ý ngay.
Suốt dọc đường vào ruộng, ai cũng chất đống thóc bên bờ ruộng, thế này mới chở thẳng lên xe tải, dù trời đã về đêm nhưng mọi người đều làm việc hăng say.
Lữ đoàn của bọn họ thu hoạch mùa thu sớm hơn so với các thôn khác, thu hoạch xong mùa thu sẽ còn lại ít việc nặng, có thể nghỉ ngơi một lát.
Bạch Thu ở bên cạnh cũng phụ một tay, nhưng hầu hết mọi người đều thấy cậu gầy gò lúc làm việc nặng không gọi cậu.
Đừng xem ban ngày làm việc mỗi một người đều khô héo, thế nhưng phải làm cho xong hết mới được nghỉ phép ai cũng càng làm càng hăng hái, không khí làm việc sôi động hận không thể truyền ra mười, hai mươi dặm.
Bị Hạ Kiến Quốc kêu dừng, nói: "Tất cả dừng lại, chó ở thôn bên cạnh đều sủa."
Làm như vậy, làm một mạch đến hai giờ sáng, mọi người đều không có rời đi, buổi tối có vài chiếc xe tải đến, nghe nói cái này cũng là mượn của người bên ngoài, thu hoạch mùa thu đúng lúc, xe tải tấp nập hơn người, ngay sau khi xe tải đến mọi người nhanh chóng giúp xếp lên xe, sau đó Hạ Trường Phong đi tới nói chuyện với đoàn xe.
Hạ Kiến Quốc và Hạ Trường Hải tổ chức cho mọi người về nhà.
Mà thu hoạch vụ thu xong ngược lại là hưng phấn lên, nửa ngày không tỉnh táo lại, trưởng thôn nói trực tiếp nghỉ phép hai ngày.
Ngày mai là có thể ở nhà ngủ ngon, đây thật là khoảng thời gian thoải mái nhất trong một năm.
Bạch Thu sợ Hạ Trường Phong đổi ý, vẫn luôn đi theo anh như cái đuôi nhỏ.
Hạ Kiến Quốc là người rời đi cuối cùng, ông phải nói với Hạ Trường Phong vài câu, ước chừng anh đã nói cho cha mình biết về chuyện Bạch Thu cùng đi rồi, nói anh phải chăm sóc Bạch Thu