Hạ Trường Phong thẹn quá hóa giận, cũng không uống nước, đậy nắp cao su đi qua muốn thu thập Bạch Thu.
Hạ Trường Phong đáng khinh, lại còn dùng thủ đoạn cù lét, Bạch Thu không địch lại một bên cười một bên trốn nói: "Được rồi, chúng ta đừng lộn xộn."
Hạ Trường Phong đè lên trên người thanh niên trí thức, hai người rất gần chóp mũi đối chóp mũi, có thể ngửi thấy mùi hương trên người Bạch Thu như ẩn như hiện.
Hạ Trường Phong rũ xuống mi mắt, vừa lúc nhìn thấy môi Bạch Thu, không ngờ lại bị hấp dẫn, muốn hôn một cái cắn một cái, thanh niên trí thức nhỏ rất thích ăn kẹo, không biết môi có vị chua ngọt như kẹo không.
(Phái con ngta rồi chứ gì)
Ý nghĩ quái đang chạy loạn trong lòng, anh cảm thấy lồng ngực có sức đẩy, liền thấy Bạch Thu đang đẩy anh.
Nhìn thấy mặt Bạch Thu đỏ bừng qua ánh trăng, cậu quay mặt đi và dùng hai tay đẩy anh, điều này không hiểu sao lại khiến anh nhớ đến con mèo giẫm phải trong làng cũng như thế.
Hạ Trường Phong lập tức tỉnh táo lại rồi mới buông tay, may mà ban đêm thân thể che dấu được vài phần thay đổi, Hạ Trường Phong cũng hít sâu một hơi lần nữa, tự hỏi có phải do đã lâu rồi không tìm đối tượng nên thân thể của anh mới nghẹn đến phát hỏa, làm sao mà anh có thể nổi lên phản ứng với một người con trai được.
Bạch Thu thấy anh trốn đi, hai má nóng lên, nói: "Lưu manh!"
Hạ Trường Phong nghe xong danh xưng này: "Anh trai em cái gì cũng còn chưa làm đây." Anh thấy oa quá mà...!Sớm biết phải gánh chịu các tên này còn không bằng hôn một cái thật kêu cho đã nghiện.
Bạch Thu bị giọng điệu lưu manh của anh làm cho giật mình, nói: “Anh còn muốn làm gì nữa?” Nói xong cậu quay lưng về phía Hạ Trường Phong, trong lòng cũng không bình tĩnh như cậu biểu hiện bên ngoài, có chút ảo não, đang cố gắng nhớ lại những hành động kiếp trước của Hạ Trường Phong đối với cậu, nhưng ký ức của cậu lại có một tầng khói mơ hồ, cậu không thể nhớ được cụ thể.
Theo những gì Hạ Trường Phong đang làm bây giờ, tên này hẳn là vô ý tán tỉnh cậu...
"Bạch Thu..."
Bạch Thu nghe thấy, nhưng không muốn để ý tới anh.
Hạ Trường Phong kéo tay cậu, dùng sức lấy tay đỡ lấy thân thể Bạch Thu, buộc cậu chỉ có thể đối mặt với anh.
"Thả ra!"
“Thẹn thùng cái gì, chúng ta đều là đàn ông.” Hạ Trường Phong nói.
Bạch Thu khịt mũi hừ một tiếng.
Nhìn thấy cậu như vậy, Hạ Trường Phong mấy lần muốn vươn tay xoa tóc, nhưng thấy thanh niên trí thức đang nổi giận, đành phải nhượng cậu nói: "Cậu vào huyện để làm gì?"
Bạch Thu vừa rồi còn tức giận, nhưng nghe anh đang nói cái gì, liền nghiêm mặt, không chút do dự: "Tôi đi lên huyện muốn mua ít đồ."
“Vào trong huyện cậu đừng chạy lung tung, nhất định phải đi theo tôi, nếu không thì cẩn thận bọn bắt cóc *sẽ bắt cậu đi.” Hạ Trường Phong nói.
(*gg dịnh nó lạ lắm nên t chém bà nào biết tiếng trung cứu tui)
Bạch Thu bất mãn nói: "Bọn đó hoặc là bắt trẻ em, hoặc là bắt phụ nữ, đang yên đang lành bắt tôi làm gì?"
Hạ Trường Phong nói: "Trông em rất đẹp."
Vì một câu nói này khiến