Cuối cùng cũng đến thời điểm biệt ly, ban mai vừa hé, toàn bộ Đào Nguyên thôn vẫn còn bị bao phủ bởi sương mù mông lung, mờ mịt.
Tiêu Dư An trong lòng thầm nói hẹn gặp lại, xoay người cười nắm chặt lấy tay Yến Hà Thanh.
Thuyền đi vạn dặm đường, qua mấy chục ngày sau đã đến hoàng thành Bắc quốc cũ, nay đã đổi tên mới thành hoàng thành Nam Yến quốc.
Ngày tháng riêng, mặc dù trời đông giá rét, ở phương nam chỉ ngẫu nhiên mới rơi vài bông tuyết, thậm chí còn loáng thoáng có dấu hiệu sắp vào xuân, nhưng phương bắc lại khác. Ở phương bắc tuyết đã rơi nhiều ngày, toàn bộ cung thành đều bị bao phủ bởi giá lạnh, cả bầu trời tựa như những mảnh ngọc vỡ rơi xuống nhân gian.
Tiêu Dư An khoác áo lông rực rỡ trợn mắt há hốc mồm mà nhìn tẩm cung trước mắt, hỏi thị nữ bên cạnh: “Cái này, đây chính là tẩm cung của hoàng thượng các ngươi hả?”
Thị nữ đáp: “Hồi Tiêu công tử, đúng vậy.”
Tiêu Dư An: “…”
Chẳng phải nơi này lúc đầu chính là tẩm cung của hắn đó sao? Vả lại bộ dáng một chút cũng không thay đổi.
Tiêu Dư An theo thị nữ đi vào trong tẩm cung, lại một lần nữa bị dọa sợ, bài trí bên trong tẩm cung, vậy mà so với thời điểm hắn còn ở khi trước giống nhau y như đúc!
Tiêu Dư An khẽ vuốt song cửa sổ, hơn nửa ngày cũng không nói thành lời, qua hồi lâu mới lẩm bẩm nói: “Nhưng có vài thứ, chẳng phải lúc trước không bị cướp thì cũng bị phá, bị mất hoặc làm hỏng đó sao?”
Thị nữ giải thích: “Đây đều là do hoàng thượng tìm người tới cố ý làm lại!”
Tiêu Dư An: “…”
Chẳng biết hắn có nên nhắc nhở Yến ca một chú, cái tẩm cung này hắn chỉ mới ở có hơn một năm, vài chục năm trước đó đều là quân vương thiếu niên Bắc quốc chính chủ ở hay không!!!
Hình như còn là nơi thiếu niên quân vương dùng để điều giáo cấm luyến nữa!!!
Thị nữ không nhìn ra biểu tình biến hóa vi diệu của Tiêu Dư An, nói: “Tiêu công tử, hoàng thượng nói sau này chỗ này sẽ là tẩm cung của ngài, ngài nhìn xem có gì muốn phân phó hay không?” – Tiêu Dư An ho nhẹ một tiếng, nói: “Không có, rất tốt, Yến… khụ, hoàng thượng, hắn còn đang bận à?”
“Hồi Tiêu công tử, đúng vậy.”
Nghĩ lại thì cũng đúng, Yến Hà Thanh vừa mới trở lại, phỏng chừng là toàn bộ công việc triều chính chất thành đống kia đều đổ lên người hắn, đấy là còn chưa nói đến chuyện vừa phải xoa dịu quan hệ với đám lão thần vừa phải lưu ý xem người nào bụng dạ khó lường. Cũng không biết hôm nay Yến Hà Thanh vào triều có thuận lợi hay không.
Chẳng qua chỉ mới tách ra chưa đến một ngày, Tiêu Dư An đã bắt đầu nhớ Yến Hà Thanh, hắn vội vàng chuyển rời lực chú ý, hỏi thị nữ: “Thuần Quy đâu?”
Thị nữ đáp: “Hồi Tiêu công tử, Tạ công tử được sắp xếp ở lại một tẩm điện cách đây không xa, Tiêu công tử muốn đi thăm ngài ấy sao?”
Thấy Tiêu Dư An gật gật đầu, thị nữ vội vàng dẫn đường.
Bên ngoài tuyết lông ngỗng vẫn còn đang rơi, bông tuyết từ vạn dặm trên không trung bay xuống, quyến luyến dừng lại nơi đầu vai, Tiêu Dư An thở ra một hơi khói trắng, đưa tay đón lấy một mảnh tuyết hoa, nhìn bông tuyết nằm trong lòng bàn tay hắn chậm rãi tan ra thành nước.
“Tiêu công tử?” – Thị nữ khẽ gọi Tiêu Dư An.
“A?” – Tiêu Dư An bỗng dưng lấy lại tinh thần, nắm năm ngón tay lại, đem nước đá nắm lấy vào trong lòng bàn tay: “Không có gì, ngươi dẫn đường đi.”
Tiêu Dư An được thị nữ dẫn tới tẩm cung sát vách, thấy Tạ Thuần Quy ở xa xa đang chơi tuyết, trên mặt lộ ra nụ cười hưng phấn cùng vui sướng mà chỉ trẻ con mới có, nhìn thấy Tiêu Dư An,
Tạ Thuần Quy từ xa xa vẫy tay, bốc tuyết từ dưới đất lên chạy chậm tới: “Tiêu ca ca, ngươi nhìn nè! Là tuyết! Tuyết!”
“Ừm, là tuyết!” – Nụ cười của Tiêu Dư An dịu dàng.
Tạ Thuần Quy nhìn tuyết trên tay, cảm nhận cái lạnh cắt da kia, vô thức đưa tuyết đến gần má áp nửa mặt vào, mãi đến khi tuyết trắng trong tay dần trở nên trong suốt, Tạ Thuần Quy mới buông hai tay xuống ngắm nhìn bốn phía. Cả trời tuyết rơi ảm đạm mịt mùng, từ sâu thẳm trong trái tim Tạ Thuần Quy bỗng nhiên dâng lên một cỗ xúc động.
Tiêu Dư An vừa định mở miệng hỏi Tạ Thuần Quy xem có phải không thích ứng được với khí trời rét lạnh hay không, chỉ thấy cậu bỗng dưng quỳ xuống, cúi người hôn lấy đại địa, hôn tuyết đọng trắng xóa, vẻ mặt thành kính, cực kỳ giống một người đã lang thang nhiều năm cuối cùng cũng trở về quê nhà.
Thị nữ bốn phía còn tưởng Tạ Thuần Quy bị ngã sấp xuống, sợ hãi hô lên một tiếng, vội vàng đưa tay đỡ cậu dậy. Tiêu Dư An tiến lên một bước, cảm thấy là lạ nắm chặt lấy cánh tay Tạ Thuần Quy, lại thấy trên mặt Tạ Thuần Quy lộ ra vẻ mờ mịt: “A? Ta sao lại quỳ xuống? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Tiêu Dư An lập tức im lặng, đưa tay vỗ vỗ tuyết rơi trên vai trên đầu Tạ Thuần Quy, nói: “Không có gì, không xảy ra chuyện gì hết, vẫn luôn không có chuyện gì xảy ra cả.” – Tiêu Dư An nghịch tuyết với Tạ Thuần Quy một hồi lâu, mãi đến khi Tạ Thuần Quy mệt rồi mới tạm biệt rời đi.
Tiêu Dư An vừa về đến tẩm cung thì có người vội vàng đến báo: “Tiêu công tử, có người muốn gặp ngài.”
Thị nữ ở một bên nhắc nhở: “Tiêu công tử, hoàng thượng nói, ngài có thể từ chối bất cứ người nào thỉnh cầu gặp mặt.”
Trong lòng Tiêu Dư An nghĩ ở Nam Yến quốc này sao lại có người muốn gặp hắn? Thế là hỏi: “Là ai vậy?”
“Hồi Tiêu công tử, là Trần Ca, Trần tướng quân.”
Trần tướng quân? Trần Ca như này là lên chức rồi nha!
Tiêu Dư An vui vẻ nói: “Gặp gặp gặp.”
Người bẩm báo đáp lại một tiếng, vội vàng đi mời, chỉ trong chốc lát, Tiêu Dư An còn chưa nhìn thấy Trần Ca thì đã nghe thấy giọng nói của hắn từ bên ngoài truyền vào: “Ui da má ơi! Tiêu đại phu, quả nhiên ngươi không có việc gì! Ta biết mà! Người hiền dĩ nhiên là có thiên tướng! Hu hu hu!”
Trần Ca khoa trương khóc hai tiếng, vừa tiến vào tẩm cung đã cùng Tiêu Dư An tay trong tay nhìn nhau hai mắt đẫm lệ, tình cảnh này, Tiêu Dư An cũng bị làm cho xúc động, sau khi thóc thút thít hai tiếng xong thì hô: “Trần Ca, tay! Buông ra! Ta là người đã có gia đình rồi! Chú ý tự trọng!”
—
Soup: Tình hình là hiện tại dịch Corona gây viêm phổi cấp ở người đang rất căng, anh chị em đi học đi làm thì chú ý đeo khẩu trang, tránh tiếp xúc với nhiều người, rửa tay sạch sẽ và ăn uống vệ sinh, tránh các món ăn vỉa hè nhé. Bảo vệ bản thân an toàn trong mùa dịch này nha.