Xuyên Thành Vai Ác Phải Sống Làm Sao

Chương 172


trước sau

Trần Ca buông Tiêu Dư An ra, xoa xoa khóe mắt cảm khái nói: “Tiêu đại phu, muốn gặp được ngươi thực sự quá khó khăn, ngươi có biết là trước khi muốn gặp ngươi thì cần phải tấu lên hoàng thượng trước không?”

Tiêu Dư An: “…Không, không biết, đợi chút, ngươi vậy mà đã là tướng quân rồi à, thế hôm nay vào triều, ngươi cũng ở đó phải không?”

Trần Ca uống đến ực một ngụm nước lạnh để trên bàn, lau miệng, không đợi Tiêu Dư An hỏi đã thao thao bất tuyệt nói: “Ở chứ! Lần này vào triều, thật đúng là từ chuyện này tới chuyện khác khiến người ta không biết phải làm sao. Đầu tiên là, từ trước đến giờ hoàng thượng luôn tôn kính Tiết lão tướng quân, vậy mà không biết vì sao, lần này trở về, tôn thì vẫn còn đó nhưng kính lại chẳng thấy đâu, giữa hai người thậm chí còn có chút giống như nước lửa bất hòa.”

Bên ngoài mặt Tiêu Dư An không có chút rung động nào, thế nhưng trong lòng đã sớm sóng cuộn biển gầm, hắn hơi cong ngón tay, khiến cho mình tỉnh táo lại, hỏi: “Thứ hai thì sao?”

Trần Ca nói: “Thứ hai chính là hôm nay, gần như toàn bộ cả triều văn võ bá quan đều vì một chuyện mà quỳ xuống đất dập đầu khuyên nhủ hoàng thượng, khiến cho hoàng thượng lạnh lùng quay người bỏ đi, biết là chuyện gì không?”

Tiêu Dư An cười cười: “Còn có thể là chuyện gì nữa, chuyện của ta chứ sao.”

“Tiêu đại phu.” – Trần Ca thu lại ý cười, trên mặt tràn đầy vẻ nghiêm túc: “Hôm nay, ta cũng là một trong số bọn họ.”

Tiêu Dư An ừ một tiếng nhẹ như mây bay gió thoảng.

Không nghĩ tới Tiêu Dư An lại chẳng hề quan tâm như vậy, Trần Ca đầu tiên là sững sờ, sau đó cũng sờ sờ đầu cười, hắn thở dài một hơi nói: “Tiêu đại phu à, thật tâm ta hi vọng ngươi có thể cùng hoàng thượng ở bên nhau, nhưng ta lại không hi vọng phế đế Bắc quốc ở cũng một chỗ với hoàng thượng. Bởi vì chuyện của ngươi, hiện tại cả triều trên dưới lòng người đều không ổn định, tất cả đều đang chất vấn hoàng thượng. Chuyện lập quốc an bang này, sợ nhất chính là không thu phục được lòng người, con đường về sau của hoàng thượng, thật quá khó đi.”

Nụ cười trên khuôn mặt Tiêu Dư An không có chút ý tứ nào muốn thu lại, hắn nói: “Trần Ca, lời này của ngươi nói ra cũng quá độc ác, khiến ta cũng muốn đi, là Tiết tướng quân dạy ngươi sao?”

Trần Ca gãi gãi đầu, nhỏ giọng nói: “Đúng, đúng vậy, bởi vì hoàng thượng cản trở, Tiết tướng quân không có cách nào gặp được ngươi, cho nên mới để ta đến thử một chút. Tiêu đại phu, ngươi đừng trách ta, Tiết tướng quân là ân nhân cứu mạng của ta, ta vô cùng kính ngưỡng ông ấy, vả lại…” – Trần Ca dừng lại một chút, qua hồi lâu mới tiếp tục nói: “Vả lại, ta cảm thấy những lời Tiết tướng quân nói, câu nào cũng đều có lý.”

Tiêu Dư An lại ừ một tiếng, không tiếp tục nói chuyện với hắn nữa.

Trần Ca biết những lời này nói đến đây đã là đủ, đứng dậy, từ trong ngực lấy ra một phong thư, đặt lên bàn: “Phong thư này là Tiết tướng quân bảo ta chuyển cho ngươi, ta đoán cũng không phải những lời tốt đẹp gì, Tiêu đại phu, ngươi muốn đọc thì đọc, không đọc thì đốt đi đi.”

Nói xong Trần Ca đứng dậy ôm quyền rời đi, hắn đi hai bước, nghe thấy người phía sau đột nhiên hô lên: “Trần Ca.”

Bước chân của Trần Ca dừng lại, nghe thấy Tiêu Dư An tiếp tục nói: “Cám ơn ngươi vẫn gọi ta là Tiêu đại phu như cũ.”

Trần Ca đứng yên tại chỗ bồi hồi mấy giây, nói: “Nếu ngươi không phải là Bắc quốc phế đế, vậy thì tốt biết bao.” – Nói xong, bước nhanh rời đi.

“Nếu như không xuyên thành hắn, vậy thì lúc trước cũng chẳng bảo vệ được Yến ca…” – Tiêu Dư An thì thào một tiếng, đưa tay cầm lấy thư trên bàn, do dự một giây, mở ra.

Trên tờ giấy thật mỏng kia, chỉ có một câu ngắn ngủi: Không biết quân thượng Bắc quốc còn có thể nhớ rõ lời thề đã ưng thuận trước kia?

Hả? Lúc trước hắn đã thề cái gì?

Hình như là…

Ôi đệt!!!

Bỗng dưng Tiêu Dư An dùng hai tay ôm đầu.

Trước kia, thời điểm hắn rời đi, hình như đã thề độc, nói rằng nếu mình còn bước vào thành này một bước, sẽ chết không yên lành!

Bây giờ Tiêu Dư An chỉ hận không thể xuyên trở về tát cho chính mình một bạt tai.

Thời
điểm hắn rời đi kia, quả thật không nghĩ tới sẽ còn trở về nữa! Dù sao thì khi đó hắn hiểu lầm Yến Hà Thanh hận hắn, kiên quyết không tin rằng có ngày mình sẽ tìm đường chết mà tự chạy về!

Nhân sinh thực sự là tràn đầy kinh hỉ cùng kích thích khiến người ta bị vả mặt cùng tự vả mà.

Tiêu Dư An yên lặng đốt lá thư Tiết Nghiêm gửi tới, sau đó đọc ra nguyên lý quan hệ của vật chất và ý thức mà mình đã thuộc lòng.

Trần Ca đi ra khỏi cổng hoàng cung, từ xa xa đã trông thấy một người đang đứng ở phía trước chờ hắn, người kia mặc khôi giáp quân bào, tuyết trắng mênh mang rơi lên đầu vai ông, phảng phất như có ngàn quân đè nặng.

Trần Ca bước nhanh mấy bước tiến đến, ôm quyền quỳ một chân xuống: “Tiết tướng quân.”

Tiết Nghiêm một tay đỡ hắn dậy hỏi: “Thế nào rồi?”

Trần Ca nói: “Những điều Tiết tướng quân nói, ta đã chuyển cáo toàn bộ, chỉ là… dường như không có bất cứ tác dụng gì.”

Tiết Nghiêm nhíu mày, tại giữa trời tuyết lạnh thở ra một hơi khói trắng thật dài: “Vất vả rồi, nói rằng phế đế Bắc quốc cam nguyện ở lại chỗ này tiếp nhận nỗi khuất nhục vì mất nước, ta vạn vạn lần không tin, chỉ sợ là có ý đồ gì đó. Hoàng thượng là người si tinh, thân hãm ở trong đó, nhìn không ra mánh khóe, ta phải phái người trông coi cho thật kỹ phế đế Bắc quốc này.”

Trong lúc Tiết Nghiêm nói chuyện, Trần Ca mấy lần mở miệng, tựa như muốn giải thích, cuối cùng vẫn không nói ra, rút cuộc chỉ hỏi một câu: “Thế nhưng mà Tiết tướng quân, hắn được hoàng thượng bảo hộ chu toàn như vậy, ngài làm sao…”

Tiết Nghiêm nói: “Ta sẽ không động đến hắn, ta không động, cũng động không được hắn, nhưng phái người ở bên cạnh tùy thời giám sát, điểm ấy, ta vẫn có thể làm được. Đúng rồi Trần Ca, gần đây vì chuyện của phế đế Bắc quốc, ngoài miệng mọi người không nói gì, nhưng chỉ sợ trong lòng đã vô cớ mà ngờ vực hoàng thượng. Ta đoán chừng sẽ có người nương theo chuyện này mà thừa cơ cấu kết vây cánh, chuyện này, chúng ta nhất định phải giúp hoàng thượng lưu ý thật kỹ.”

Trần Ca gật gật đầu: “Một phen khổ tâm của tướng quân, hi vọng hoàng thượng có thể hiểu.”

Tiết Nghiêm ngắm nhìn tường thành màu son cách đó không xa của hoàng thành Nam Yến quốc, giữa hai hàng lông mày trên khuôn mặt rơi xuống tuyết lạnh.

Khổ tâm? Có lẽ là vậy đi.

Tiết Nghiêm ông, không thẹn với tiên đế năm đó đã tự vẫn tại tường thành Nam Yến quốc, không thẹn với ủy thác của tiên hậu Nam Yến quốc trước khi nhảy giếng, không thẹn với Nam Yến quốc, thậm chí không thẹn với cả thiên hạ này. Ông biết, nếu như Yến Hà Thanh có được thiên hạ, nhất định có thể đổi lấy một thịnh thế phồn hoa.

Cho nên, những bụi gai ở phía trước kia, chỉ cần ông còn chưa ngã xuống thì sẽ huy kiếm chém tới! Ông nguyện ý không tiếc bất cứ giá nào mà càn quét toàn bộ trở ngại trên con đường đưa Nam Yến quốc trở thành một cường quốc, dù cho có làm ra những chuyện sẽ khiến Yến Hà Thanh từ nhỏ đã tôn kính ông biến thành hận ông, nhưng Tiết Nghiêm ông, không thẹn với lương tâm mình.



Soup: T là một đứa mắc cái chứng cứ nhìn thấy lỗi chính tả là phải sửa, nhưng mà nhiều khi gõ vội hoặc t bị điên cũng sẽ bị mắc lỗi chính tả, mặc dù lúc gõ xong có đọc lại để dò lỗi rồi nhưng nhiều khi vẫn sót. Mọi người đọc mà thấy có lỗi chính tả thì bảo t nhé, không thì t sẽ bức rức lắm

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện