Vũ Ninh vương gia tạo phản khiến cả triều văn võ đều chấn kinh, tuy rằng Lý Vô Định đã phong thanh nghe được chuyện này từ sớm, cũng đã đề phòng nhưng cuối cùng vẫn cứu giá chậm trễ.
Cũng may hoàng thượng không có gì đáng ngại.
Việc này vừa xảy ra, phong vân biến đổi, những kẻ từng là vây cánh của Vũ Ninh vương gia, thậm chí là những bằng hữu có quan hệ tốt một chút tất cả đều bị bắt vào lao ngục, chờ điều tra xử lý. Màn đêm buông xuống, Yến Hà Thanh đẩy cửa đi vào tẩm cung của Tiêu Dư An, trông thấy hắn đứng bên cửa sổ, trên tay nắm chặt lấy cây trâm hoa màu son, không hề chớp mắt nhìn cây lê nở đầy hoa ở góc sân kia.
Trâm hoa màu son vẫn còn dính máu, bên trên hiện rõ từng điểm màu đen.
Tiêu Dư An quay đầu lại, thấy là Yến Hà Thanh, hỏi: “Sao ngươi lại đến đây? Thương thế có tốt lên chút nào không?”
Yến Hà Thanh nhìn hắn, thanh âm cực nhẹ: “Ta biết ngươi không ngủ được, đến xem.”
Tiêu Dư An giật mình, đúng vậy, hắn đã từng nói với Yến Hà Thanh, không có Hồng Tụ bồi ở bên cạnh giường, hắn ngủ không được.
“Ngươi… vẫn ổn chứ?” – Yến Hà Thanh cẩn thận hỏi.
Tiêu Dư An cúi đầu nhìn cây trâm hoa trong tay, thì thào tựa như nói mê: “Ngươi nói xem, nếu như Hồng Tụ nàng biết ta không phải là quân vương Bắc quốc, sẽ còn vì ta mà đi chịu chết không? Nàng… ở dưới cửu tuyền, sẽ hối hận chứ? Mà ta, dựa vào cái gì mà để nàng phải vì ta mà mất mạng, dựa vào cái gì chứ…”
Yến Hà Thanh tiến lên mấy bước, nắm chặt lấy tay Tiêu Dư An, che khuất cây trâm hoa kia: “Ngươi suy nghĩ nhiều rồi.”
Tiêu Dư An ngẩng đầu lên, nhìn Yến Hà Thanh, ánh mắt của hắn bất lực lại đau thương, nước mắt trong suốt hóa thành từng điểm bi thống đâm thẳng vào trong lòng Yến Hà Thanh: “Yến Hà Thanh, là ta hại chết nàng.”
Yến Hà Thanh thương tiếc ôm lấy Tiêu Dư An, nhẹ nhẹ vỗ lưng hắn trấn an: “Không phải ngươi, không phải lỗi của ngươi.”
Tiêu Dư An cúi đầu khiến người ta không nhìn rõ nét mặt của hắn, hắn gắt gao nắm chặt lấy y phục của Yến Hà Thanh, xương ngón tay trắng bệch: “Yến Hà Thanh, đêm nay ngươi ở lại với ta đi.”
“Được, ta ở cùng với ngươi.”
Đêm xuống, gió đêm lạnh giá, tự oán giống như khóc.
Tiêu Dư An nghe thấy tiếng hô hấp của Yến Hà Thanh dần kéo dài, hắn ngồi dậy yên lặng nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Yến Hà Thanh, thật lâu, sau đó Tiêu Dư An đưa tay, từ trên ngoại bào của Yến Hà Thanh lấy ra một cái chìa khóa.
Hắn khoác áo
đứng dậy, động tác cực nhẹ, chậm rãi đi ra khỏi tẩm cung. Thị vệ thủ vệ bên ngoài tẩm cung quá mức sợ hãi, sau khi thấy Tiêu Dư An ra hiệu im lặng thì vội vàng yên lặng lại.
Tiêu Dư An đạp lên ánh trăng thê lương, lặng yên không một tiếng động đi đến thứ phòng trong tẩm cung, đó chính là chỗ ở của thiếp thân thị vệ Yến Hà Thanh. Hắn cầm chìa khóa mở cửa, lặng lẽ đi vào.
Nhờ ánh trăng, Tiêu Dư An đánh giá cách bài trí trong phòng một hồi, sau đó đi đến bên cạnh giường, cúi người xuống, lục lọi từng tấc từng tấc một tấm ván gỗ dưới giường. Một lần không có kết quả, Tiêu Dư An lại sờ soạng thêm lần nữa, cuối cùng ở góc trong cùng, mò tới một cái khe hở nho nhỏ. Đó là một cái hốc chế tác cực kỳ thô ráp, giống y hệt như mô tả trong sách.
Từ trong hốc tối đó, Tiêu Dư An rút ra một quyển trục nhỏ, mở ra nhìn lướt qua, sau đó đứng lên nhét vào trong ngực, lặng yên không một tiếng động rời khỏi thứ phòng, khóa chặt cửa lại.
Ngày thứ hai, Yến Hà Thanh mở mắt ra, phát hiện Tiêu Dư An đã dậy rồi.
Tiêu Dư An đứng ở bên cửa sổ, trong tay vẫn nắm chặt lấy cây trâm hoa màu son mà Hồng Tụ trước khi chết giao cho hắn, nghe thấy âm thanh Tiêu Dư An quay đầu nhìn lại, thấy là Yến Hà Thanh thì đạm nhạt nói: “Ngươi đã tỉnh? Cám ơn ngươi đã theo giúp ta, ta phải đi tảo triều rồi.”
“Ừm.” – Yến Hà Thanh nhìn vào cặp mắt kia, vẫn dịu dàng như cũ thế nhưng đã không còn thấy ý cười, bỗng nhiên giật mình, giữa hai người bọn họ, dường như có cái gì đó đang lặng yên biến hóa.
Có chuyện gì đó sớm nên bị hai người phát giác, đột nhiên vén mở tấm vải che, cứ như vậy trần trụi hiện lên trước mặt hai người họ.
Quả thật là tàn nhẫn đến muốn đòi mạng.
Giữa đông đảo chúng sinh, vốn nên đi ngược lại, vì sao lại đi lệch hướng khiến người phải bận lòng.
—
Editor: Thực ra thì mỗi chương truyện đều có tên đó, nhưng mình cảm thấy nếu để tên chương thì gần như là spoil nội dung của chương đó rồi, nên mình không để nữa.