Cả hai đều phát giác được dị thường của nhau, trầm mặc giữa hai người lan tràn, sau khi Tiêu Dư An lại nói câu ta phải vào triều sớm lần nữa thì đứng dậy rời đi.
Yến Hà Thanh chỉnh lý tốt quần áo, dự định từ tẩm cung trở về thứ phòng, nào biết hắn vừa ra khỏi tầm cung đã bi hai người hung thần ác sát một trái một phải bắt lấy: “Ngươi chính là Yến Hà Thanh?”
Yến Hà Thanh nhíu mày: “Phải.”
“Cùng chúng ta đi.”
Hai người dường như sợ Yến Hà Thanh chạy trốn, một trước một sau kẹp lấy hắn đi vào một thứ phòng khác trong tẩm cung.
Ở cửa thứ phòng có một nam tử cao lớn uy vũ đang đứng, phía sau còn đứng một hàng binh sĩ.
Hai người hung thần ác sát đối nam tử kia ôm quyền: “Lý tướng quân, đã mang người đến rồi.”
Lý Vô Định gật gật đầu, giương mắt nhìn về phía Yến Hà Thanh, ánh mắt đốt người, hắn chậm rãi mở miệng: “Nam Yến quốc hoàng tử, Yến Hà Thanh.”
Ngay lập tức Yến Hà Thanh hiểu đã xảy ra chuyện gì, mặt lạnh không đáp.
Lý Vô Định cũng không nghĩ sẽ chờ được câu trả lời của hắn, chỉ vào thứ phòng nói với binh lính sau lưng: “Lục soát.”
Vừa dứt lời, cửa thứ phòng đã bị người thô bạo đá văng, ổ khóa đáng thương lẻ loi trơ trọi rơi ở một bên, mười mấy người tràn vào phòng, bắt đầu lục soát từng tấc từng tấc một.
Bình hoa bị đập vỡ, bàn ghế bị lật tung, đệm giường bị vạch lên, xé rách lộ ra toàn bộ sợi bông, chỉ chưa đến một khắc, trong phòng đã là một mảnh hỗn độn, mười mấy người ở trong căn phòng nhỏ bé chật hẹp lục soát hết lần này đến lần khác, lại không có kết quả gì.
Hai hàng lông mày Lý Vô Định nhíu lại, hắn đi vào trong phòng, đi qua đi lại, cuối cùng đứng trước cái giường đã bị lật đến loạn lên, hỏi người bên cạnh: “Đã tìm dưới gầm giường chưa?”
“Hồi tướng quân, đã tìm.”
Lý Vô Định suy nghĩ một lát, nói: “Đem toàn bộ giường lật lên, tìm thêm lần nữa.”
“Rõ!”
Yến Hà Thanh mặt không đổi sắc, đáy lòng lại đột nhiên phát lạnh.
Dưới sự hợp lực của ba người, giường toàn bộ bị lật lên, một binh sĩ tỉ mỉ lục lọi, đột nhiên hô lớn: “Lý tướng quân, chỗ này có một cái hốc.”
Lý Vô Định thoáng vui mừng, nói: “Mở ra.”
Binh sĩ lớn tiếng hô vâng một câu, sau đó mở cái hốc ra, khiến cho tất cả mọi người giật mình chính là, bên trong hốc hoàn toàn không có thứ gì.
Lông mày Lý Vô Định lại lần nữa nhíu lại, hắn bước nhanh đến trước mặt Yến Hà Thanh, nhìn chăm chú, ánh mắt u ám bất thiện: “Tại sao chỗ này lại có một cái hốc?”
Yến Hà Thanh không hề sợ hãi, nhìn thẳng hắn: “Ta không biết.”
Lý Vô Định cắn răng, quay đầu nói: “Tiếp tục lục soát.”
Cả đám người gần như đã lật từng tấc đất lên, nhưng vẫn không lục ra cái gì, không có chứng cứ, Lý Vô Định cũng không thể tùy tiện bắt người, rơi vào đường cùng cũng đành phải đem binh lính rời đi.
Khi toàn bộ người đã rời khỏi, Yến Hà Thanh đứng trước cái giường đã bị lật lên, nhìn cái hốc trống rỗng
kia, nhất thời hô hấp không thuận, chỉ cảm thấy không rét mà run, hoảng sợ bất an.
Lý Vô Định đang ảo não chuẩn bị rời cung thì đột nhiên bị một người chặn lại.
Là Triệu công công.
Triệu công công cười nói với Lý Vô Định: “Lý tướng quân, lão nô là người phụ trách phủ nội vụ.”
Lý Vô Định đã sớm nghe nói tới trong cung có vị lão thần ba đời họ triệu, nhưng mà hắn trước giờ không có quan hệ gì với hoạn quan, cho nên trong nhất thời cũng nghi hoặc không thôi: “Thì ra là Triệu công công?”
“Thật không ngờ Lý tướng quân vậy mà lại nhận ra lão nô, lão nô kinh sợ.” – Triệu công công chắp tay: “Lão nô muốn hỏi Lý tướng quân một chuyện, lần này ngài lãnh binh tiến cung, là do hoài nghi Yến Hà Thanh và Vũ Ninh vương gia cấu kết với Nam Yến quốc có quan hệ?”
Lý Vô Định nghĩ nghĩ, thành thật trả lời: “Đúng vậy.”
Triệu công công gật gật đầu: “Lão nô đã biết, tạ ơn Lý tướng quân đã cho hay.”
Thấy Triệu công công xoay người muốn đi, Lý Vô Định vội vàng đưa tay cản lại: “Triệu công công đây là có ý gì?”
Triệu công công hướng Lý Vô Định cười khẽ: “Lý tướng quân, tính cách các ngài ngay thẳng, coi trọng chuyện xử phải phải có chứng cứ, nhưng lão nô không phải cùng một loại người với các ngài, lão nô chỉ cần nghĩ đến chuyện làm sao khiến hoàng thượng có thể yên tâm kê cao gối mà ngủ, chỉ thế mà thôi.”
Dứt lời, Triệu công công khẽ cong lưng chào, chậm rãi đi về hướng thứ phòng.
Cả đời này của Triệu công công, rất ít khi làm ra chuyện gì sai lầm, lão chưởng quản phủ nội vụ nhiều năm, làm việc ngoan độc quyết tuyệt, mượn đao giết người chính là một trong những mưu kế mà lão am hiểu nhất.
Nhưng mà không nghĩ tới lại không dụng được lên người Yến Hà Thanh. Triệu công công vẫn luôn cho rằng đã bẻ gãy sự ngông nghênh, khiến Yến Hà Thanh cam tâm tình người làm cấm luyến, bây giờ xem ra, không biết do lão đã lớn tuổi hồ đồ, hay là do Yến Hà Thanh ẩn tàng quá sâu nữa.
Cũng may là bây giờ mất bò mới lo làm chuồng vẫn chưa muộn, Triệu công công lão đã ở nơi cung cấm này hơn bốn mươi năm, thủ đoạn sở trường nhất chính là tra tấn, cạy miệng một người.