Tiêu dư An tảo triều trở về, sau khi ăn trưa thì nghỉ ngơi một hồi, cả buổi chiều ngồi phê duyệt tấu chương, mắt thấy trời lờ mờ tối, hắn mới từ trong đống tấu chương ngẩng đầu lên, vẫn cứ luôn cảm thấy là lạ ở đâu đó.
Thị nữ thay thế Hồng Tụ xoay người đi đến gần hành lễ: “Hoàng thượng, nên dùng bữa tối rồi.”
Tiêu dư An gật gật đầu, trong lúc hốt hoảng luôn cảm thấy có thể trông thấy bóng dáng của Hồng Tụ. Hắn ngây ngốc nhìn cây trâm hoa màu son đặt bên cạnh bàn, trong lòng cảm thấy buồn bực đau đớn không thôi. Tiêu dư An đứng dậy, muốn ra ngoài sân hít thở không khí, hắn ra tới cửa tẩm cung, cỗ cảm giác là lạ kia lại dâng lên lần nữa. Hắn cảm thấy khó hiểu đi qua đi lại, đột nhiên nhớ ra, từ sau khi từ biệt vào buổi sáng, cả ngày hôm nay hắn đều không gặp Yến Hà Thanh.
Tiêu dư An đi đến trước cửa tẩm cung, hỏi thị vệ thủ vệ: “Hôm nay Yến Hà Thanh không đến trực sao?”
Mấy thị vệ đều tỏ vẻ ấp úng, không rõ ràng, một thị vệ đáp: “Hồi hoàng thượng, Yến Hà Thanh tạm thời bị điều đến cung điện khác.”
“Điều đi đâu?”
“Vĩnh Ninh cung.”
“Vĩnh Ninh công chúa yêu cầu?”
“Hồi hoàng thượng, đúng vậy.’
Tiêu dư An gật gật đầu, trong lòng không hiểu sao có chút cô đơn, hắn đi trở về tẩm cung, nhất thời cảm thấy bữa tối chẳng có chút khẩu vị nào, đứng ở cửa sổ nhìn ra ngoài sân suy nghĩ những chuyện sau này.
Nửa ngày, đột nhiên Tiêu dư An nhíu mày.
Thị vệ lệ thuộc phủ nội vụ, muốn điều ly nhất định phải qua tay Triệu công công, Vĩnh Ninh công chúa không có khả năng chỉ tùy tùy tiện tiện nói một câu đã có thể đem người đi được.
Huống chi, chuyện Vũ Ninh vương gia cấu kết với Nam Yến quốc khiến cho trong cung trên dưới người người hoảng sợ, thân là Nam Yến quốc hoàng tử, Yến Hà Thanh nhất định hứng chịu sự chỉ trích của mọi người. Dưới loại tình huống này còn điều hắn đến chỗ công chúa, nghĩ thế nào cũng sẽ khiến người ta cảm thấy kỳ quái.
Tiêu dư An bỗng nhiên quay người đi ra khỏi tẩm cung, không để ý đến cung nữ cùng thị vệ hô lớn, đi thẳng đến Vĩnh Ninh cung.
Đến Vĩnh Ninh cung hỏi thăm một chút, quả nhiên, Vĩnh Ninh công chúa căn bản không biết việc này.
Trong lòng Tiêu dư An thầm mắng mình sơ sẩy, vội vã chạy đến viện phụ trách của phủ nội vụ.
Viện phụ trách phủ nội vụ, nghe nói hoàng thượng tới, Triệu công công đặt chén trà xuống, gõ đầu gối chậm rãi từ trên ghế thái sư đứng dậy, hành lễ với Tiêu dư An: “Hoàng thượng…”
Tiêu dư An nhìn vị lão nhân vẻ mặt hiền lành này, ai có thể nghĩ đến sau lưng lão lại là xương trắng chất đầy, máu chảy thành sông kia chứ: “Triệu công công, ngươi hẳn phải biết ta vì sao lại tới nơi này.”
“Hoàng thượng là lão nô nhìn mà lớn lên, hoàng thượng suy nghĩ gì, lão nô sao lại không biết kia
chứ.” – Triệu công công trả lời: “Nhưng mà hoàng thượng, xảy ra chuyện như mấy ngày trước, tâm phòng người không thể không có, chi bằng hoàng thượng đừng xen vào chuyện này nữa, lão nô chắc chắn sẽ cho hoàng thượng một câu trả lời hài lòng.”
“Triệu công công, không có chứng cứ, không thể ngông cuồng suy đoán.”
“Hoàng thượng, cho dù hiện tại không có, chẳng lẽ phụ tá của Vũ Ninh vương gia mỗi người đều là kẻ kín miệng sao? Đến lúc đó mọi chuyện cần biết đều sẽ được phô bày toàn bộ, cũng là kết cục như bây giờ, chẳng qua lão nô chỉ cảm thấy không cần phải chờ lâu mà thôi.”
Miệng Tiêu dư An mân thành một đường thẳng, hắn cũng biết hiện tại Yến Hà Thanh ở lại trong cung sớm muộn gì cũng sẽ bị hãm hại, chỉ là không nghĩ tới lại nhanh như vậy.
Triệu công công che miệng ho nhẹ hai tiếng, cả người trông càng thêm già yếu: “Hoàng thượng khi còn nhỏ, rất nghe lão nô, sau này hoàng thượng lớn tuổi, lão nô sẽ không còn cơ hội phục thị hoàng thượng nữa, bây giờ, chỉ hy vọng hoàng thượng có thể nghe lời khuyên của lão nô một lần nữa. Hoàng thượng a, có nhiều thứ, cho dù là thích cũng không thể giữ lại. Những thứ yêu thích này luôn luôn có thể thay đổi, có hư rồi cũng không đáng tiếc, chỉ sợ trong lúc hoàng thượng yêu thích, chúng sẽ làm hoàng thượng bị thương mà thôi.”
Tiêu dư An nhìn Triệu công công, trong lúc nhất thời, vậy mà lại không biết phải trả lời thế nào.
Triệu công công âm tàn độc ác như vậy, nhưng trên thế gian này, Tiêu dư An có thể chán ghét bất cứ người nào, duy chỉ không thể chán ghét lão.
Triệu công công ở trong cung nhiểu năm như vậy, làm những chuyện thế này chỉ có duy nhất một mục đích.
Chính là vì sự an ổn của Bắc quốc, vì sự an toàn của Bắc quốc quân vương.
Cho nên cho dù lão có bị vạn người vứt bỏ, Tiêu dư An cũng tuyệt đối không thể là một trong số những người đó.
“Hoàng thượng.” – Thanh âm Triệu công công mang theo khẩn cầu, già nua mà khàn khàn: “Lần này, cũng nghe lão nô đi.”
—
Editor: Một trong những lý do mình thích bộ truyện này, đó là các nhân vật trong này không có người nào thực sự khiến mình ghét hết. Từ nhân vật phản diện đến chính diện.