Cố Tuệ cuối cùng cũng không đáp ứng đề nghị của Thôi Kính Tâm, nhưng cũng không đến mức từ chối thẳng thừng, chỉ nhờ Thôi Kính Tâm cho nàng thêm mấy ngày suy nghĩ rồi lại nói tiếp —— miễn cho tiểu đại phu này khó thở muốn đi thắt cổ.
Thôi Kính Tâm cảm thấy thất vọng, nhưng hắn cũng biết việc này có ảnh hưởng lớn thế nào, Quý phi nương nương không dám dễ dàng quyết định cũng rất bình thường, liền quy củ cáo lui, quyết định ngày khác lại đến.
Còn phương thuốc thúc thai kia, hắn vẫn để lại cho Cố Tuệ, nói thẳng là một mảnh tâm ý của hắn, chỉ muốn báo đáp ơn tri ngộ của Quý phi.
Cố Tuệ vì tình cảm, đành phải nhận lấy, quay đầu lại kêu Tiểu Trúc móc nối quan hệ tìm một đại phu dân gian nhìn qua, dược liệu bên trong có gì không tốt hay không —— vạn nhất nhờ họa được phúc, có thể ảnh hưởng thân thể càng tốt.
Miễn cho nàng còn phải tìm biện pháp khác giải quyết chuyện này.
Còn hoàng đế bên kia...... Cố Tuệ ấn bụng, trước sau vẫn không tin Thẩm Trường Trạch có thể đơn thuần đến mức này, chưa ăn thịt heo cũng phải từng gặp qua heo chạy chứ, nào có con nhà ai rơi xuống từ trên trời?
Tuy rằng nàng đồng ý Thôi Kính Tâm không chủ động nói ra chân tướng, nhưng, lại không ngại thông qua lời nói ám chỉ này nọ, làm hoàng đế ngộ nhận —— như vậy sẽ không liên quan đến Thôi Kính Tâm, hoàng đế muốn gây sự cũng sẽ chỉ kiếm một mình nàng.
Cố Tuệ thu thập chỉnh tề, bất chấp mệt mỏi do đi đường suốt đêm hôm qua, tức khắc mang theo Tiểu Trúc đến Dưỡng Tâm Điện.
Phúc Lộc cầm cây phất trần ở trước cửa đuổi ruồi, thấy Cố Tuệ đến, lập tức ba ba tiến lên, "Nương nương, bệ hạ đang bận rộn nghị sự cùng chư vị đại thần ở tiền triều!"
Biết trong bụng nương nương có thể là tiểu hoàng tử, thái độ Phúc Lộc với nàng càng thêm dịu ngoan khách khí —— nói không chừng còn có thể may mắn phụng dưỡng hai vị hoàng đế, như vậy hắn sẽ trở thành đại thái giám vang danh sách sử không chừng.
Bọn họ đều là người tốt, thật lòng cảm thấy cao hứng vì nàng, đáng tiếc, nàng lại nhất định phải làm những người này thất vọng. Trong lòng Cố Tuệ có chút thương cảm, nàng rất để ý đoạn thời gian quen biết này, cho dù là không thuần túy, mang theo chênh lệch thân phận, nhưng, dù sao trong đó vẫn có một tia chân tình.
Mà sau khi việc này bại lộ, bọn họ chỉ cảm thấy nàng là quỷ nói dối chưa từng có tiền lệ, lừa gia lừa quốc lừa thiên hạ, cho dù đã chết cũng phải đến phun một ngụm nước miếng —— càng sẽ không có người nhớ đến nàng.
Cố Tuệ lắc đầu, quăng đi suy nghĩ không vui này, nhìn Phúc Lộc cười nói: "Nếu đã như thế, bổn cung có thể vào trong điện ngồi chờ không?"
Trước nay phi tần diện thánh đều chỉ có thể chờ ngoài hành lang, nhưng Quý phi nương nương đang mang long duệ đương nhiên khác biệt, hiện giờ đã vào thu, gió đêm lạnh thấu xương, đông lạnh ai chứ không thể đông lạnh hài tử.
Vì thế Phúc Lộc tự tiện chủ trương, ân cần mở cửa cho nàng.
Cho dù Thẩm Trường Trạch không ở trong, đồ vật cũng được sắp xếp chỉnh chỉnh tề tề, duy chỉ có trên án đặt mấy quyển tạp thư linh tinh hấp dẫn chú ý của Cố Tuệ, đi qua nhìn, một quyển là Kinh Thi, một quyển là sử ký.
Mở ra trang còn kẹp thẻ sách, được đánh dấu rất cường điệu, nhìn qua cũng biết hoàng đế phá lệ coi trọng, đến nỗi lật xem nhiều lần.
Cố Tuệ cúi đầu nhìn, chỉ thấy trang Kinh Thi kia viết "Thiên mệnh huyền điểu, hàng mà sinh thương", đây là câu chuyện xưa về một vị tên là Giản Địch, nàng nuốt trứng chim én rồi mang thai, sinh hạ thuỷ tổ nhà Thương.
Khéo thay, trang sử ký kia cũng viết chuyện về thuỷ tổ nhà Chu – Hậu Tắc, kể là mẹ hắn tên Khương Nguyên ngày nọ đi đạp thanh, không cẩn thận dẫm vào dấu chân người khổng lồ, sau khi trở về liền hoài thai, bởi vậy sinh hạ Hậu tắc.
Tư liệu lịch sử cổ đại thiếu thốn, ngay cả Thái Sử Công cũng chỉ có thể căn cứ vào truyền thuyết mà khảo chứng, ghi chép lại nửa thật nửa giả. Cố Tuệ nghĩ, không chừng Thẩm Trường Trạch đem những thứ thần thoại bị gán ghép khiên cưỡng này thành sách báo phổ cập khoa học mà nghiên cứu, còn tin là thật, nếu vậy kiến thức sinh lý của người này cũng quá thiếu thốn rồi?
Nhưng lấy trình độ mê tín của cổ nhân mà nói, dường như không phải là không có khả năng, Cố Tuệ nhớ rõ trước đây đọc Liêu Trai Chí Dị phần《 tô tiên 》, bên trong còn viết chỉ vớt rêu xanh mà vô duyên vô cớ mang thai, hay là hoàng đế mong có con đến sốt ruột, đem cái thai của nàng quy kết thành một loại trong đống truyền thuyết này?
Cái kiểu giấu trời qua biển* này cũng quá dễ dàng rồi đó!
*(trong 36 binh pháp tôn tử) nghĩa là lợi dụng sương mù để lẩn trốn
Thẳng đến khi Thẩm Trường Trạch vào cửa, Cố Tuệ vẫn còn duy trì tư thế đứng yên, đến nỗi hoàng đế kêu nàng, nàng cũng không nghe thấy, "Nghĩ gì đến mức xuất thần thế?"
Cố Tuệ vội vàng tỉnh táo lại, chỉ vào mấy cuốn thư tịch ghi chép các cách có thai trên bàn, cười nói: "Bệ hạ vừa trở về liền đóng cửa không ra, chẳng lẽ là nghiên cứu những thứ này?"
Thẩm Trường Trạch gật đầu, "Chuyện tạp nham dân dã, đôi khi cũng khá thú vị."
Ngươi cũng biết đây là truyền thuyết, vậy đừng tin là thật chứ! Cố Tuệ vô cùng xấu hổ, "Thần thiếp cảm thấy, hẳn là sử nhân vì muốn nịnh hót chủ thượng, mới cố ý bịa đặt xuất thân ly kỳ thôi."
Có quỷ mới tin mấy chuyện này.
Thẩm Trường Trạch sâu kín nhìn nàng, "Vậy nàng cảm thấy sự thật là thế nào?"
Đương nhiên là vì nɠɵạı ŧìиɦ mới có thai nha! Ở triều đại coi trọng lễ giáo thế này, làm sao thuận lý thành chương đồng tình với chuyện theo đuổi tìиɦ ɖu͙ƈ chứ? Cho nên hậu nhân xấu hổ không thể mở miệng, mới bịa đặt chút thần tích, để tổ tiên trông có vẻ cao cả hơn chút.
Nhưng cứ giải thích hợp tình hợp lý như vậy, Cố Tuệ lại rất khó mà nói ra ngoài miệng với Thẩm Trường Trạch, nàng trên danh nghĩa là một tiểu thư khuê các, tùy tiện đi nói chuyện nɠɵạı ŧìиɦ yêu đương vụиɠ ŧяộʍ như vậy, hơn nữa còn nói mà không đỏ mặt chút nào, quả thực giống như người không biết xấu hổ.
Ngay lúc nàng đang do dự, Thẩm Trường Trạch mở nút, "Nàng cũng biết vừa rồi trẫm đi gặp ai sao?"
Cố Tuệ ngẩn ra, hoàng đế rất ít khi nói việc triều chính với phi tần, nhưng này thì có quan hệ gì với nàng?
Thẩm Trường Trạch vuốt vuốt tóc mai của nàng, cười thân mật nói: "Trẫm gặp phụ thân nàng."
Cố Tuệ: !!!!!!!! Σ (° ロ °)
Trong lòng ngăn không được phát run, xong rồi xong rồi, việc này nháo lớn, hiện giờ người trong nhà đều biết nàng có thai, nói vậy cả triều đình cũng sẽ nhanh chóng biết được. Một khi sự việc bại lộ, chẳng phải sẽ liên lụy gia tộc sao.
Nàng vốn tưởng rằng Thẩm Trường Trạch sẽ không thông báo ra ngoài nhanh như vậy, nào ngờ hắn không sợ chút nào, vội vàng đi báo cho nhạc phụ đại nhân —— xem ra hắn thật sự không hoài nghi cái thai này là giả.
Thẩm Trường Trạch còn tưởng rằng mình đã làm một việc rất tốt, hơi có chút tư thái tranh công, "Trẫm còn mời ông ấy có rảnh thì vào cung thăm hỏi, nói vậy không chừng không lâu sau, nhà nàng sẽ gửi thiệp thôi."
Cố Tuệ tâm loạn như ma, thật sự không biết bày biểu tình nào mới thỏa đáng, chỉ đành miễn cưỡng cười, "Đa tạ bệ hạ."
Vốn còn muốn lập tức chọc phá tầng giấy cửa sổ kia, nhưng...... Vẫn nên nhìn thái độ nhà mẹ đẻ trước rồi nói sau, nàng cũng không biết sinh hoạt trong nhà của nguyên chủ như thế nào —— dù sao làm vật hi sinh đừng nên lãng phí quá nhiều bút mực.
Nàng bên này mặt ủ mày ê, Cảnh Chiêu Nghi bên ngoài lại lớn tiếng ồn ào, Phúc Lộc ôm cánh cung tiến vào bẩm báo: "Chiêu Nghi nương nương muốn cầu kiến bệ hạ."
Cố Tuệ lập tức đứng dậy, "Vậy thần thiếp cáo lui trước."
Nàng đã hết bản lĩnh đối phó, Cảnh Chiêu Nghi đến ngược lại đánh bậy đánh bạ giúp nàng giải vây.
Thẩm Trường Trạch lại ấn tay nàng, "Không cần, để nàng ta trở về."
Cố Tuệ: ...... Đã hoài thai rồi còn muốn quấn quýt nàng không bỏ sao? Có phải hoàng đế có đam mê đặc thù gì hay không?
Phúc Lộc truyền lời, người bình thường lúc này nên thấy chuyển biến tốt liền lui, nhưng Cảnh Chiêu Nghi nào là người bình thường? Nàng ta đoán hoàng đế là vì Cố Tuệ mới bài xích nàng ta, càng thêm hùng hổ, đứng mãi ở ngoài điện không chịu trở về.
Thật tốt, loại nghị lực này thật đáng khâm phục. Cố Tuệ bỗng nhiên đứng dậy, "Để thần thiếp đi khuyên nhủ nàng."
Nói không chừng Cảnh Chiêu Nghi còn có thể giúp nàng phá giải cục diện. Người này thoạt nhìn thần kinh hơi thô, nhưng chỉ số thông minh