Bởi vì được hai vị lão đại thái hậu và hoàng đế ngầm đồng ý, công việc dời cung nhanh chóng đã bố trí xong.
Hành động này của Cố Tuệ chỉ là một lần thị uy đơn giản, nhưng ngoài dự đoán chính là, đám người Tiểu Trúc lại vô cùng cao hứng.
Thì ra các nàng đã sớm muốn dọn ra khỏi Minh Nguyệt Cung từ lâu, cung điện to như vậy, nhưng đường đi không tốt, đông lạnh hạ nóng, lại ẩm ướt nhiều xà trùng chuột kiến, còn từng có người chết —— ngẫm lại đã khiếp đến hoảng.
Tiểu Trúc ôm cánh tay, cao hứng nói: "Vẫn là nương nương săn sóc chúng ta, bọn nô tỳ đều cảm kích vô cùng, hận không thể kết cỏ ngậm vành kiếp sau báo đáp."
Bởi vì các nàng thấy, nếu Quý Phi nương nương chỉ đơn thuần vì muốn bản thân được ở thoải mái thì đã xin dọn đến Dưỡng Tâm Điện, còn có thể cùng hoàng đế sớm chiều gặp nhau.
Nhưng Quý Phi nương nương cố ý chọn Thừa Càn Cung, không phải đặc biệt vì các nàng cầu phúc lợi sao? Thừa Càn Cung cảnh sắc tuyệt đẹp, cách nhà ấm trồng hoa và Ngự Thiện Phòng cũng gần, bốn phương thông suốt, miễn bàn có bao nhiêu tiện lợi.
Cố Tuệ cười cười, không phủ nhận cái hiểu lầm mỹ lệ này. Tuy là đánh bậy đánh bạ, nhưng làm đám Tiểu Trúc vui vẻ một trận cũng tốt, chỉ là phần vui sướng này sẽ không duy trì được bao lâu —— chờ chuyện giả thai bị công khai, tất cả sẽ bị đánh về lại hình dạng ban đầu.
Thôi thì sáng nay có rượu, sáng nay say.
Cố Tuệ thật ra rất muốn hỏi đến tột cùng vị quý phi trước kia chết như thế nào, dù sao Thẩm Trường Trạch không giống người thô bạo như vậy, trừ bỏ lần đó phát bệnh, cơ hồ đều không chạm qua một đầu ngón tay nàng, nếu đã như thế, sao có thể xem mạng người như cỏ rác chứ?
Nhưng nếu không phải Thẩm Trường Trạch gϊếŧ, vậy ai dám can đảm xuống tay với người đường đường là quý phi?
Cố Tuệ cũng nghĩ như thế nào cũng không ra nguyên nhân, hỏi Tiểu Trúc đương nhiên cũng như không hỏi —— nha đầu này so với nàng còn mơ hồ hơn, lúc trước cùng nhau tiến cung, lại không hề nghĩ đến việc móc nối quan hệ, trong mắt chỉ có vị chủ tử này, tương lai nếu nàng rời đi, không biết nha đầu này sẽ thương tâm thành dạng gì.
Nhìn xem, vẫn có người chịu nhớ lại nàng đấy. Cố Tuệ cười cười, đáy lòng lại có chút khổ sở, dường như ràng buộc của nàng và thế giới này càng ngày càng sâu, chuyện này thật sự không ổn.
Trừ bỏ hoàng đế phái người hầu đến giúp chuyển nhà, Chu Thục Phi và Trịnh Hiền phi cũng tự mình tiến đến chúc mừng, thứ nhất chúc phúc nàng dọn nhà, thứ hai là chúc phúc long thai trong bụng nàng.
Trịnh Hiền phi khó nén ghen tị nói: "Có thể thấy nữ nhân trong cung đều là mẹ vinh nhờ con, trước đây bằng cách hoàng đế đối đãi với ngươi, ngươi sẽ không dám vượt qua Lôi Trì* nửa bước, hiện giờ ngược lại, vừa mới có một tháng, đã ban Thừa Càn Cung cho ngươi, chờ sinh hạ hoàng tử xong, sợ là ngay cả Thừa Càn Cung cũng ngại nhỏ!"
*vượt qua giới hạn
Làm người thì ghen ghét đua đòi là chuyện thường tình, Trịnh Hiền phi ngoài miệng không khỏi chua ngoa vài câu, nhưng nàng ta cũng chỉ dám nói chứ không dám thật sự làm ra chuyện gì —— vết xe đổ Mạnh thứ dân còn chưa đủ sao? Nàng ta cứ tự giữ vững phi vị này, tốt xấu gì còn có thể lãnh 800 thạch một năm bổng lộc.
Cố Tuệ cười nói, "Nếu ngươi cảm thấy tịch mịch khó nhịn, không bằng ta cầu bệ hạ ban chỉ, cho ngươi chuyển đến ở cùng nhé?"
Trịnh Hiền phi liên tục xua tay, "Đừng! Ta không có phúc khí đó đâu."
Nàng chỉ dám hâm mộ ngoài miệng, chứ nếu thật sự mỗi ngày đối diện với khuôn mặt lạnh băng kia của hoàng đế, nàng sẽ khiếp đến hoảng mất —— hơn nữa nàng cảm thấy rất kỳ quái vì sao Cố Tuệ một chút cũng không sợ hoàng đế, ngay cả lúc trước hoàng đế vắng vẻ nàng mà nàng vẫn có thể lì lợm la liếm đi lên, mặt người này là bằng da trâu sao?
Cũng làm khó trời xanh không phụ người có lòng, nàng cọ ra tên tuổi. Trịnh Hiền phi chỉ đổ thừa bản thân không đủ mặt dày, không vượt qua được phong độ của tiểu thư khuê các, kỹ nghệ không bằng người, xứng đáng nhận thua.
Chu Thục Phi nhìn hai người đấu võ mồm, chỉ hơi cười ở một bên, nàng dặn dò cụ thể, "Quý phi muội muội mấy ngày nay bận rộn dọn đồ, nhưng đến đó phải lưu tâm một chút, đừng để thất lạc cái gì, kẻo quay lại bị truy cứu thì không ổn."
Đây là sợ Cảnh thái hậu tùy thời tìm nàng gây phiền toái.
Cố Tuệ gật đầu cảm tạ nhắc nhở, "Đều đã đăng ký trong danh sách, mỗi chỗ đều có cung nhân tương ứng canh gác, không cần ta phí công."
Kỳ thật nàng muốn bị Cảnh thái hậu giật bím tóc lắm, nhưng hoàng đế thật sự quá cẩn thận, lệnh Phúc Lộc dẫn theo mấy đồ đệ mỗi ngày tuần tra qua lại như chim ưng, cho dù Cố Tuệ muốn cố ý tạo chút phiền toái cũng không được.
Chỉ có thể nói phương thức biểu đạt quan tâm của Thẩm Trường Trạch đúng là mười phần trực tiếp —— tuy rằng không biết là quan tâm nàng hay quan tâm hài tử "có lẽ" đang ở trong bụng nàng.
Trừ cái này ra, hoàng đế còn dụng tâm thêm vào rất nhiều đồ vật quý báu, như gốm men xanh Trấn Cảnh Đức 'mỏng như giấy, trắng như ngọc, sáng như gương, vang như chuông', là kỳ trân chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Tiếc thay đem đi làm trang trí, đúng là phí phạm của trời.
Trịnh Hiền phi nhìn đến lòng dạ ê ẩm, chưa qua giây lát đã lôi kéo Chu Thục Phi lui ra, nhưng chuyện này cũng có thể lý giải, ngày xưa là đồng nghiệp địa vị bình đẳng, hiện giờ nước lên thuyền lên, thắng xa mình, trong lòng nhiều ít sẽ có chút không dễ chịu.
Cố Tuệ cũng chỉ có thể cho các nàng thời gian tiêu hóa —— sẽ không lâu lắm, rất nhanh, nàng sẽ ngã từ đám mây xuống đáy cốc, khi đó các nàng có lẽ sẽ đổi thành đồng tình nàng.
Bạch Thanh Thanh ôm một cái bình gốm đơn sơ, trốn trốn tránh tránh xuất hiện ở sau một cây ngô đồng. Thẳng đến khi các vị phi rời đi, nàng mới e thẹn lộ diện, thẹn thùng nói: "Nương nương, ta không có gì thứ tốt, bình mơ ngâm muối này đã ủ từ mùa hè để đến bây giờ, nghĩ nương nương ngài đang trong kỳ thai nghén, cái này có lẽ sẽ có thể cải thiện được vị giác một chút."
Cố Tuệ đang nghĩ tới chuyện này đây, tuy rằng nàng không chân chính mang thai, nhưng không biết có phải vì dạo này tâm tình khẩn trương hay không, luôn rầu rĩ không thoải mái, ăn uống cũng không tốt, muốn ăn chút vị chua tiêu thực, vì thế gấp gáp nhận lấy bình kia, kêu Tiểu Trúc lấy ra một đĩa, lưu lại làm tráng miệng buổi tối.
Bạch Thanh Thanh lúc này mới giãn mặt mỉm cười, nàng không có gì có thể hồi báo Quý Phi nương nương, cũng may hiếu kính nho nhỏ này nương nương không chê, thật tốt.
Cố Tuệ nhớ tới sau khi hai người hồi cung vẫn chưa có thời gian nói chuyện, không biết nàng bận rộn chuyện gì —— lại nói, Bạch Thanh Thanh rất hy vọng được nhìn thấy Thẩm Thường Xuyên, sao trông như không hề tiếp xúc ở doanh trướng vậy.
Cố Tuệ thử hỏi: "Hay là Minh Quận