Nàng vốn dĩ nhất thời hứng thú mới nấu chè, cũng không phải đặc biệt nấu cho ai, ai uống cũng như nhau cả —— nhưng khi Cố Tuệ định thẳng thắn phát biểu suy nghĩ trong lòng, bất đắc dĩ khí thế hoàng đế thật sự quá mức kinh người, chỉ đành túng túng sửa miệng, "Thiếp không biết khẩu vị của bệ hạ, mới không dám tự làm chủ."
Nói thật nha, hoàng đế ăn thịt dê hay không nàng còn không biết, làm sao biết hoàng đế thích uống loại canh nào, thêm giảm mấy lượng đường chứ.
Muốn làm một sủng phi đủ tư cách, phải hiểu rõ sở thích của hoàng đế như lòng bàn tay, nhưng, nàng vốn không có ý định lưu lại đây, thế thì chuyện này có quan hệ gì với nàng chứ?
Cố Tuệ cho rằng đề tài này đã kết thúc, ai ngờ hoàng đế suy nghĩ một lát, thẳng thừng phân phó Phúc Lộc: "Hôm nào ngươi tự mình trò chuyện với Quý Phi, nàng mới đến, khó tránh khỏi thấy không quen, mấy quy củ kiêng kị trong cung, cũng nên có người chỉ điểm."
Phúc Lộc nhẹ nhàng dạ vâng, nụ cười trên mặt càng thêm xán lạn, Cố chủ tử này quả thật có phúc, được hoàng đế mở miệng vàng lời ngọc cho đi học tập quy củ, xưa nay mấy người mới tiến cung hầu hạ, hoàng đế nào có tâm chỉ điểm cho bọn họ chứ? Cho nên tới lúc chết cũng không biết vì sao lại chết.
Hắn phải ôm chặt cây đại thụ này, ngày sau không chừng có thể một bước lên cao đấy!
Cố Tuệ: ...... Không, nàng không cần! Ai thèm quản hoàng đế mặc đồ xanh hay đỏ, ăn mặn hay nhạt ra sao chứ? Đây không phải công việc của nàng, từ đâu ra nhiều như vậy?
Mắt thấy Thẩm Trường Trạch muốn bồi dưỡng mình theo hướng người nội trợ đảm đang, trong lòng Cố Tuệ càng cảm giác nghẹn khuất đến hoảng, nàng chỉ có một lòng muốn chết, sao lại phải đi ngược lại?
Đương nhiên nàng cũng không có lá gan giáp mặt cự tuyệt, chỉ âm thầm tính toán ở trong lòng, cùng lắm thì cố ý phạm sai vài lần, Thẩm Trường Trạch bảo đảm sẽ không cần nàng hầu hạ cuộc sống ẩm thực hàng ngày nữa —— nàng nên thả tóc hay chuột chết vào canh đây? Ngẫm lại còn có chút kích động đó!
Thẩm Trường Trạch thấy nàng cúi đầu không nói, nhưng khóe môi thoáng nhếch lên lại tiết lộ nỗi lòng, không khỏi có chút suиɠ sướиɠ: Dù sao cũng là tiểu cô nương vừa mới tiến cung, lòng dạ còn chưa được tu luyện, vừa mới hứa cho nàng hầu hạ thánh giá, nàng đã cao hứng quên trời quên đất.
Sau đó vui vẻ truyền lệnh, "Phúc Lộc, ngày mai chọn thêm mấy bồn hoa mới đưa qua Minh Nguyệt Cung đi."
Những thứ bị hỏng này đương nhiên không xứng với mỹ nhân.
Cố Tuệ cơ hồ ngất xỉu tại chỗ, lại là đưa hoa, đây không phải mẹo cũ của nam nhân dùng để dỗ dành nữ nhân sao, chẳng lẽ hoàng đế thật sự ý tứ này với nàng?
Nàng trăm triệu lần không thể đáp ứng a!
Muốn thẳng thừng từ chối, nhưng ngại ở đây có quá nhiều cung nga phó tì, khiến nàng thật không cách nào buông bỏ thể diện, vì vậy Cố Tuệ chỉ có thể lộ ra một nụ cười ngượng ngùng, "Bệ hạ, thần thiếp không thích tường vi......"
Ánh mắt Thẩm Trường Trạch đột nhiên tối sầm lại, thiên tử đã ban lễ, ân cũng là thưởng, phạt cũng là thưởng, nữ nhân này ăn gan hùm hay mật gấu, không đặt thánh dụ vào mắt sao?
Phúc Lộc nhạy bén nhận thấy không khí không đúng, hoàng đế luôn luôn chuyên quyền độc đoán, rất ít người dám đối nghịch tâm ý, tình huống này không ổn rồi!
Hắn lặng lẽ kéo kéo vạt áo Cố Tuệ, ý bảo nàng nên thận trọng từ lời nói đến việc làm.
Mà lúc này dũng khí của Cố Tuệ cũng đã không còn sót lại chút gì, nói và làm dù sao cũng rất khác nhau, mỗi khi nàng thấy Thẩm Trường Trạch đều như chuột thấy mèo, nào dám nhổ lông trên đầu lão hổ chứ?
Huống hồ, thiên tử phẫn nộ, người nằm cách xa ngàn dặm cũng chết, nếu bởi vì nàng nói năng lỗ mãng mà liên lụy tới người khác, nàng cũng băn khoăn trong lòng.
Cố Tuệ chỉ phải nhu nhược nói tiếp: "Thần thiếp không thích tường vi...... Bởi vì thần thiếp thích bách hợp hơn."
Loại uy áp kia bỗng nhiên biến mất, trên mặt Thẩm Trường Trạch lộ ra vẻ nhẹ nhõm: Nhìn không ra, nữ nhân này dung mạo minh diễm, nhưng trong xương cốt lại thích thanh nhã, đúng là độc đáo.
Sau đó truyền lệnh một lần nữa, "Vậy lệnh nhà ấm trồng hoa chọn ra bách hợp tốt nhất, mỗi ngày đưa đến cung Quý Phi."
*
Cố Tuệ không biết bản thân đã trở lại Minh Nguyệt Cung thế nào, sức lực cả người giống như bị rút cạn, nhìn đám người Tiểu Trúc dào dạt đắc ý, càng khiến nàng cảm thấy như bị nghẹn ở cổ —— hôm nay chẳng những không phạm mặt rồng, ngược lại còn thể hiện một làn sóng hiền hoà, chẳng lẽ mệnh nàng có Cẩm Lý đại tiên hộ thể, nhất định phải làm sủng phi?
Nhưng bất quá cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước* mà thôi, cho dù nàng có đến Ngự Tiền, 5 năm sau vẫn không tránh được kết cục đầu mình hai nơi, thê lương ngã xuống từ vinh hoa phú quý, không bằng cứ làm một sợi vong hồn phiêu tán theo gió, không có hy vọng, cũng sẽ không dễ dàng tuyệt vọng.
*thấy được mà không dùng được, không sờ được
Cố Tuệ vùi đầu vào gối, làm bộ nghỉ ngơi, nhưng trong lòng lại yên lặng tính toán, khối xương cứng Thẩm Trường Trạch này quá khó cắn, có lẽ nàng nên đổi cách khác thôi.
Sau giờ ngọ tổng quản Ngự Tiền Phúc Lộc tự mình đến bái phỏng, còn mang theo một quyển sách nhỏ thật dày, phía trên tỉ mỉ ghi lại đủ loại kiêng kị ăn, mặc, ở, đi lại của hoàng đế —— đương nhiên là do hắn kiên nhẫn tổng kết từ mười mấy năm qua, người bình thường không thể biết được.
Cố Tuệ cười khổ tiếp nhận, không đành lòng nói cho vị béo công công này biết ngay từ đầu hắn đã đánh sai chủ ý rồi —— đầu tư vào một người chết, mặc định sẽ không được hồi báo.
Nhưng mà, Phúc Lộc cực kỳ thích nói, căn bản không cần người khác chen vào, hắn có thể thao thao bất tuyệt mấy giờ đồng hồ. Hắn nói với Cố Tuệ, tính tình hoàng đế kỳ thật không khó hầu hạ, chỉ cần sờ đúng chỗ ngứa, so với chủ tử bình thường còn dễ ở chung hơn nhiều.
Hầu hạ bên người từ khi còn nhỏ, Phúc Lộc vô cùng lo lắng cho hoàng đế, mấy năm nay bệ hạ không có người hợp tâm ý, khó trách một lòng nhào vào chuyện triều chính, đến nỗi tới nay một đứa con cũng không có, nếu cứ thế này, làm sao có người thừa kế Đại Thống đây?
Cố Tuệ: ...... Nói chuyện này với nàng để làm gì? Nàng không muốn làm công cụ sinh đẻ đâu. Cho dù có thật lưu lại huyết mạch, nàng cũng không muốn con nàng còn nhỏ đã không có mẹ, quãng đời còn lại chỉ có thể dựa vào sự quan tâm của nữ nhân khác mà vượt qua, thế thì không bằng không sinh.
Cũng may Phúc Lộc rất có chừng mực, biết việc tư