Đánh trượng tuy là hình phạt cũ trong cung, nhưng đã mấy chục năm chưa được dùng, huống chi còn phạt lên người cung phi. Nguyên nhân không chỉ vì hình phạt này gây đau đớn mà còn rất nhục nhã —— tốt xấu gì cũng là chủ vị một cung, bị phơi mông đánh như vậy trước công chúng, sau này làm sao nàng ta còn chỗ đứng trong cung?
Cảnh Chiêu Nghi vốn tưởng Cố Tuệ chỉ là nói hai câu ngoài miệng cho vui, nào biết nàng dám làm thật, trong lúc nhất thời sợ đến hồn tiêu phách tán, mặt trắng môi tái, lỗ mũi cũng tức giận đến mức căng lớn hơn hai vòng.
Đã đến nước này mà nàng ta vẫn không chịu thua, chống cự nói: "Tần thiếp không biết đã phạm sai việc gì mà lại bị nương nương trách phạt như vậy?"
Cho dù nàng ta qua loa lễ nghĩa, nhưng Thái Hậu còn không ngại, Cố Tuệ chỉ là một Quý Phi nho nhỏ thì dựa vào cái gì mà dạy dỗ nàng? Còn chưa đứng vững gót chân đã học cầm lông gà làm cung tên rồi à!
Cố Tuệ vốn có thể phân rõ phải trái với nàng ta, nhưng ngẫm lại thấy không quan trọng lắm —— vốn nàng muốn nháo loạn, hà tất gì phải đường hoàng giảng giải? Ngược lại có chút dối trá ra vẻ.
Nên chỉ cười ngâm ngâm nói: "Bổn cung là Quý Phi, ngươi chỉ là Chiêu Nghi, trách phạt một kẻ hèn Tần vị, chẳng lẽ còn phải xin chỉ thị của bệ hạ sao? Ai kêu hôm nay ngươi đột nhiên lại đây, ngay lúc tâm tình bổn cung không vui, không phạt ngươi thì phạt ai?"
Cảnh Chiêu Nghi cơ hồ muốn hộc máu, nữ nhân Cố gia này cũng quá ương ngạnh rồi, chẳng lẽ trước khi tiến cung nàng không được dạy quy củ sao?
Thật là tú tài gặp binh có lý nhưng không thể nói rõ, muốn phái người đi cầu viện hoàng đế, nhưng trong ngoài đều bị người Minh Nguyệt Cung canh gác, ngay cả ruồi bọ cũng không bay ra được; hơn nữa, cho dù có người tai thính mắt tinh thông báo cho hoàng đế, nhưng chờ đến khi hoàng đế tới đây, chỉ sợ nàng đã thành vong hồn dưới cây côn rồi!
Sự tòng quyền nghi*, Cảnh Chiêu Nghi vì tự bảo vệ mình, không thể không vứt thể diện, cúi người cầu xin, ủy khuất nói: "Thiếp Cảnh Dương Cung Cảnh thị, tham kiến Quý Phi nương nương, nguyện nương nương tuổi như tùng bách, tường khang kim an."
* Ứng phó linh hoạt theo cảnh ngộ. Gặp biến cố phải biết tòng quyền.
"Chậm rồi." Cố Tuệ mỉm cười nói, "Nếu ngươi hành động sớm chút, có lẽ bổn cung đã tha cho ngươi một phen, nhưng, lúc này nói những thứ này còn có tác dụng gì?"
Đã đắc tội quá mức với người khác, còn dám dựa vào một câu xin lỗi trái lương tâm để mong đợi được tha thứ sao?
Sắc mặt Cảnh Chiêu Nghi tức khắc trắng bệch, không ngờ Cố Tuệ lại là một người đàn bà đanh đá ngoài mềm trong cứng như vậy, nàng thật sự không sợ làm hoàng đế tức giận sao?
Cũng may vị phía trên kia vẫn lưu lại đường sống, Cố Tuệ phẩm trà, nhàn nhạt nói: "Vốn dĩ y theo lệ thường phải đánh 50 roi, nhưng niệm tình ngươi vi phạm lần đầu, lại thành tâm nhận sai, tạm thời đánh hai mươi roi, ngươi chịu không?"
Nếu đánh 50 roi, không đánh đến bong da tróc thịt mới là lạ, Cố Tuệ ghét Cảnh Chiêu Nghi, nhưng lại không muốn lấy mạng nàng ta —— Dù sao người tiến cung đều đáng thương, nếu gả vào gia đình bình thường, tính tình của Cảnh Chiêu Nghi có lẽ sẽ không gây ra trở ngại đối với ai, Cố Tuệ lại không muốn đứng ở góc nhìn của thượng đế mà bình phán bất kỳ ưu khuyết nào của một người.
Nhưng đối với Cảnh Chiêu Nghi mà nói, hai mươi roi cũng đủ làm nàng ta đau đớn. Cuối cùng, Cố Tuệ vẫn cho nàng mặt mũi, để nàng mặc đồ, không gọi người tới cởϊ qυầи.
Cảnh Chiêu Nghi châu tròn ngọc sáng nằm trên hai miếng ván gỗ song song, hai phụ nhân cao lớn thô kệch đứng bên cạmh tấm ván, hung hăng đánh xuống, chỉ nghe phía dưới vang lên từng đợt thảm gào, làm người sợ vỡ mật.
Kỳ thật Cố Tuệ đã sớm dặn dò, kêu mấy vị ma ma giảm chút sức lực, nhìn kinh người như vậy, thật ra lại là tiếng sấm to hạt mưa nhỏ, nhiều lắm cũng chỉ trở về dưỡng thương hai ngày sẽ không sao nữa, nhưng Cảnh Chiêu Nghi đeo trên lưng áp lực tâm lý cực lớn, nào còn có tinh lực quan tâm bị thương nặng hay không?
Một mặt âm thầm mắng Cố Tuệ là mụ la sát, một mặt lên tiếng hô đau, hy vọng âm thanh cầu cứu có thể lướt qua bốn vách tường cao, truyền tới Dưỡng Tâm Điện xa xôi.
Đánh xong hai mươi roi, Cảnh Chiêu Nghi đã nước mắt nước mũi đầy mặt, khuôn mặt vốn phúc hậu bây giờ vô cùng lôi thôi, giống như cái màn thầu mới chưng, dính đầy hơi nước.
Cố Tuệ gọi người múc một chậu nước cho nàng rửa mặt, đáng thương thay Cảnh Chiêu Nghi, sửa sang lại dung nhan xong còn phải khập khiễng tiến lên tạ ơn.
Lúc nàng ta nhìn bóng dáng Cố Tuệ rời đi, ánh mắt còn ẩn ẩn tia muốn gϊếŧ người.
Chủ tớ hai người Cố Tuệ đương nhiên không thèm để ý, Tiểu Trúc càng vỗ tay tỏ ý vui mừng, "Nương nương ra đòn uy hiếp này thật tốt, qua hôm nay, nàng ta sẽ không dám mạo phạm ngài nữa."
Cố Tuệ cười cười, nếu tính tình Cảnh Chiêu Nghi dễ dàng cam tâm tình nguyện bỏ qua như vậy, thế thì thật uổng phí cái họ này của nàng ta, cứ chờ xem đi, không qua nửa ngày, Dưỡng Tâm Điện và Ninh Thọ Cung của Thái Hậu sẽ truyền đến tin tức —— có chỗ dựa dẫm mà không biết cáo trạng chính là đồ ngu, nếu là Cố Tuệ nàng cũng sẽ làm như vậy.
*
Thị nữ của Cảnh Chiêu Nghi đứng ở hành lang khóc lóc một phen nước mắt nước mũi kể lể nửa ngày, Phúc Lộc miễn cưỡng kiên nhẫn nghe xong, khó khăn trấn an cảm xúc của nàng ta, sau đó tống cổ nàng trở về.
Chờ quay lại Dưỡng Tâm Điện, không cần hắn phải thuật lại, nhìn sắc mặt của hoàng đế, đã biết vị này đã nghe được hết cả, "Nàng nói đều là thật?"
Phúc Lộc cho dù có tâm muốn đứng cùng thuyền với Quý Phi cũng không dám thiên vị, cười nói: "Sau giờ ngọ Cảnh Dương Cung có gọi Triệu Thái y tới, xác thực chuyện đã không giấu giếm được."
Một mặt thổn thức cảm thán, "Quý Phi nương nương cũng quá tức giận rồi, muốn nói cái gì sao không từ từ nói, thế nào cũng phải cầm đao động trượng như vậy ......"
Cảnh Chiêu Nghi kia có thể tùy tiện xử trí sao? Mấy cung phi tam vị* khác còn không dám làm gì, vẫn là người tuổi trẻ, tính tình quá gấp gáp —— ai, còn định tính toán nâng đỡ một cây đại thụ che trời, ai ngờ nửa đường đã chết non, xem ra Cố thị sẽ gặp thiệt thòi lớn đây.
*phi tần chia thành nhiều bậc, Chiêu nghi là xếp ở bậc thứ 4
Phúc Lộc có một tia thương hại, nghĩ nếu hoàng đế giam Quý Phi vào lãnh cung, hắn sẽ lặng lẽ đưa áo cơm tốt hơn qua cho nàng, cũng không uổng công quen biết một phen.
Nào biết hoàng đế lẳng lặng suy nghĩ một lát, lại giãn mặt ra cười nói: "Lá gan nàng thật quá lớn!"
Phúc Lộc: ...... Hoàng đế hôm nay uống lộn thuốc à?
Thật cẩn thận mà thử nói: "Bệ hạ không trách tội nương nương?"
Thẩm Trường Trạch liếc mắt nhìn hắn một cái, sao có thể không trách tội? Trong cung dù sao cũng là thiên hạ của hắn, nếu dung túng