Cuối tháng sáu, Yến Thanh Trì Giang Mặc Thần mang Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên đi quay 《The family》 lần hai, gia đình mới gia nhập nhanh chóng hoà mình với bốn gia đình khác, ghi hình cũng coi như là vui vẻ.
Em bé của gia đình này là bé gái, tên là Trương Mộc Dương, năm nay 6 tuổi, Trương Mộc Dương kế thừa tính cách sang sảng của ba ba, rất săn sóc các bé nhỏ hơn mình, cô bé đặc biệt thích Lục Miên Miên, thậm chí còn muốn có một em gái mềm mại như vậy. Lục Miên Miên cũng rất thích bé, cô bé thích tất cả anh trái chị gái chăm sóc mình, nhưng thích nhất vẫn là Nghiên Nghiên bé hơn mình. Hiếm khi cô bé mới gặp một em bé nhỏ tuổi hơn mình, nên luôn giả dạng làm bà cụ non trước mặt Nghiên Nghiên, nói cho bé con biết cái gì được cái gì không được, còn luôn chia đồ mình nhận được với Nghiên Nghiên.3
Tuổi Nghiên Nghiên xấp xỉ với cô bé, bởi vậy quan hệ giữa hai bé nhanh chóng tốt lên, vì thế, Lục Miên Miên đạt được tư cách tay cầm tay cùng đi với Nghiên Nghiên còn sớm hơn Tào Hồng Huy. Tào Hồng Huy thiệt ấm ức, rõ ràng là nhóc cũng rất tốt với em trai mà, nhưng em trai vẫn chưa cho mình chạm vào em ấy. Trương Mộc Dương nhìn biểu tình ấm ức của Tào Hồng Huy, cảm thấy ba bé con này đều rất đáng yêu, cô bé vì an ủi Tào Hồng Huy đang ấm ấm ức ức, dắt tay Tào Hồng Huy, đi làm nhiệm vụ cùng nhóc.
Tào Hồng Huy cảm nhận được sự chăm sóc của chị gái xinh đẹp, không quá mấy ngày đã thay lòng đổi dạ, bạn nhỏ thích nhất từ Nghiên Nghiên biến thành Trương Mộc Dương. Thẳng đến lần ghi hình thứ tư, rốt cuộc Nghiên Nghiên cũng đồng ý cho nhóc nắm tay, lúc này nhóc mới nhớ lại lòng dạ ban đầu của mình, bạn nhỏ thích nhất mới đổi về Nghiên Nghiên.5
Mấy cái đó đương nhiên Nghiên Nghiên không biết, đa số thời gian bé con đều ở bên Kỳ Kỳ, ngẫu nhiên tách ra làm nhiệm vụ với Kỳ Kỳ, cũng không ồn ào không quậy phá, chỉ ngoan ngoãn đi theo các anh chị. Nghiên Nghiên là đứa bé phân biệt thân và không thân rất rõ ràng, dù mọi người đã quen thân nó cũng chỉ nắm tay chơi đùa với mọi người, sẽ không cho những người khác ôm hoặc hôn bé, trong nhiều bạn nhỏ như vậy, chỉ có Kỳ Kỳ có thể tùy tiện hôn nó ôm nó nhéo nó, những người khác, ngay cả Bác Nghiên nhìn nó lớn lên từ nhỏ đến giờ, cũng chỉ có thể ôm một cái hoặc tay cầm tay, nếu muốn nó thì phải được nó gật đầu đồng ý hoặc là Kỳ Kỳ mở miệng mới được phép.
So sánh với Nghiên Nghiên thì Kỳ Kỳ hiền hoà hơn nhiều, trừ vì dục vọng chiếm hữu của Nghiên Nghiên mà các bạn nhỏ khác không thể kêu bé là "anh" ra, cái khác bé đều rất dễ nói chuyện. Bé và Bác Nghiên là hai bé con lớn nhất ở đây, khó tránh khỏi phải gánh trách nhiệm đội trưởng, Kỳ Kỳ rất săn sóc các bé nhỏ hơn mình, sẽ giúp Lục Miên Miên lau nước mắt, cũng sẽ kể chuyện cho Tào Hồng Huy nghe.
Lục Miên Miên và Tào Hồng Huy đều rất thích bé, cảm thấy bé rất dịu dàng, rất biết chăm sóc người khác, đôi khi các bé cũng muốn làm nũng với Kỳ Kỳ, nhờ Kỳ Kỳ giúp các bé làm chút chuyện, đa số thời gian Kỳ Kỳ đều sẽ đồng ý, chỉ có những lúc các bé cần cố gắng và kiên trì, thì sẽ nói với các bé chuyện này các em phải tự làm, tiếp tục kiên trì sẽ thành công, không thể cảm thấy quá khó khăn thì bỏ cuộc, nhờ người khác giúp đỡ.3
Đó giờ bé dỗ Nghiên Nghiên quen rồi nên luôn rất kiên nhẫn với các bé nhỏ hơn, Lục Miên Miên và Tào Hồng Huy được bé dỗ cũng rất tình nguyện tiếp tục cố gắng hoàn thành những chuyện không dễ dàng với các bé.
Bác Nghiên không có dịu dàng với các em như Kỳ Kỳ, tuy nhóc cũng tình nguyện chăm sóc các bé nhỏ hơn, nhưng dù sao nhóc cũng không thân với các bạn nhỏ này, nên nhóc cũng không có bao nhiêu kiên nhẫn. Sự kiên nhẫn hoà hảo nhất nhóc dành cho Kỳ Kỳ lớn lên cùng nhóc, còn lại cho Nghiên Nghiên nhóc nhìn lớn lên.9
Trương Mộc Dương rất thích Bác Nghiên, cảm thấy nhóc quá ngầu, có tâm tiếp cận nhóc, nhưng mà Bác Nghiên lại chỉ thích chơi cùng Kỳ Kỳ, lúc nhóc chơi cùng Kỳ Kỳ sẽ ít chú ý tới những người khác, trừ cái đuôi nhỏ Nghiên Nghiên, Trương Mộc Dương thử cùng chơi với bọn họ vài lần, lại phát hiện mình luôn bị bỏ lại trong lúc lơ đãng, vì thế cũng không lại chơi cùng nữa.
Tuy rằng người mỗi bạn nhỏ thích nhất đều khác nhau, nhưng điều đó cũng không cản trở các bạn nhỏ chơi với nhau thật vui, cũng không ngại cản trở người mà Kỳ Kỳ và Nghiên Nghiên thích nhất vĩnh viễn là người kia.
Khi Bác Nghiên nghe MC hỏi Kỳ Kỳ thích bạn nhỏ nào nhất, Kỳ Kỳ không hề nghĩ ngợi đã trả lời là Nghiên Nghiên, trong lòng hơi ghen tị còn pha chút hụt hẫng. Bạn nhỏ nhóc thích nhất là Kỳ Kỳ, nhưng bạn nhỏ Kỳ Kỳ thích nhất lại không phải nhóc, vì thế lúc MC hỏi nhóc nhóc thích ai nhất, nên đã giận dỗi cũng trả lời là Nghiên Nghiên.
Bác Phong nhìn nhóc tức giận nói Nghiên Nghiên, cảm thấy con trai mình thật ngạo kiều.2
Lục Miên Miên cũng bỏ một phiếu bạn nhỏ mình thích nhất cho Nghiên Nghiên, MC hỏi cô bé vì sao, Lục Miên Miên non nớt trả lời vì em ấy là em trai á.
Tào Hồng Huy rối rắm thật lâu giữa Nghiên Nghiên và Trương Mộc Dương, cuối cùng đơn giản bỏ phiếu cho Kỳ Kỳ, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy lựa chọn thiệt khó nha.4
Trương Mộc Dương rất thành thật bỏ phiếu cho Bác Nghiên.
Cuối cùng MC nhìn vua nhân khí mùa này, "Nghiên Nghiên thích bạn nhỏ nào nhất vậy?"
Nghiên Nghiên không chút do dự hô, "Anh hai."
Kỳ Kỳ quay đầu nhìn bé con cười cười, cúi đầu hôn nó.
Sau khi Nghiên Nghiên được bé hôn, cũng ngọt ngào hôn lại bé.
Bác Nghiên nhìn hai bọn họ, cảm thấy mình càng thêm hụt hẫng.3
Chờ đến lúc mọi người giải tán, Bác Phong nhìn Bác Nghiên từ lúc MC bắt đầu hỏi chuyện đã luôn rầu rĩ không vui, cảm thấy hơi buồn cười, hắn đụng đụng Phó Mẫn Chi, để cô nhìn bộ dáng bây giờ của Bác Nghiên.
Phó Mẫn Chi đã sớm chú ý tới, đương nhiên cũng biết mấu chốt của Bác
Nghiên ở chỗ nào, cô hỏi Bác Nghiên, "Nghiên Nghiên không vui sao?"
Bác Nghiên lắc đầu, "Không có ạ."
Bác Phong chụp ót nhóc, "Ở trước mặt ba mẹ con còn diễn."
Bác Nghiên ôm đầu ngẩng đầu nhìn hắn.
Bác Phong cười nói, "Sao con còn ăn dấm của Nghiên Nghiên nữa hả, người ta là anh em ruột, một năm 365 ngày đều ở bên nhau, ở trong một cái nhà, con lại không phải con của chú Giang và chú Yến của con, sao còn muốn Kỳ Kỳ bỏ qua Nghiên Nghiên thích con nhất được chứ."
"Nhưng mà con đã thích Kỳ Kỳ nhất." Bác Nghiên không phục lắm.
"Con và Kỳ Kỳ là bạn, Nghiên Nghiên và Kỳ Kỳ là anh em, là người nhà." Phó Mẫn Chi giảng cho nhóc, "Người nhà là gì hả? Chính là giống như ba mẹ, con thích ba mẹ nhất hay thích Kỳ Kỳ nhất?" Phó Mẫn Chi hỏi nhóc.2
"Đương nhiên là ba mẹ." Bác Nghiên trả lời.
"Còn không phải sao, đối với Kỳ Kỳ thì Nghiên Nghiên giống như ba mẹ, đều là người thân. Thật ra thì vấn đề của chú MC hỏi không quá chặt chẽ, chắc cậu ấy nên hỏi Kỳ Kỳ, trừ Nghiên Nghiên, Kỳ Kỳ thích bạn nhỏ nào nhất, bởi vì Nghiên Nghiên không phải bạn, Nghiên Nghiên không giống các con."
"Đúng vậy," Bác Phong tiếp lời, "Nếu con cảm thấy không vui, con có thể đi hỏi Kỳ Kỳ, bạn ấy thích ai nhất trong các bạn? Xem có phải con không."
Bác Nghiên nghĩ nghĩ, cảm thấy ba mẹ mình nói cũng đúng, Nghiên Nghiên là em trai Kỳ Kỳ, nhóc lại không phải anh trai Kỳ Kỳ, tất nhiên không thể so sánh với nhau.
Nhóc nói với Bác Phong và Phó Mẫn Chi, "Ba mẹ về trước đi, con đi tìm Kỳ Kỳ." Nói xong lập tức xoay người chạy về hướng nhà Kỳ Kỳ.
Bác Phong và Phó Mẫn Chi nhìn nhóc đang nói chuyện đột nhiên lại chạy đi mất, không khỏi nhìn nhau một cái, Bác Phong bất đắc dĩ thở dài, "Đi thôi, nó đi tìm Kỳ Kỳ rồi, trong một lúc không về được đâu."
Phó Mẫn Chi nghĩ bộ dáng vừa rồi của Bác Nghiên, cười cười, "Nghiên Nghiên còn nhỏ vậy mà đã biết ghen rồi, còn là ăn dấm của em trai người ta."
"Nó có năng lực quá," Bác Phong cảm thán, "Ngay cả bỏ nhà ra đi nó còn biết, còn cái gì nó không làm được, dù ngày nào đó nó dắt một bé gái về nhà, tôi cũng không ngoài ý muốn chút nào."5
"Anh nói bừa gì đó, Nghiên Nghiên mới bao lớn, sao dắt cô bé nào về được chứ. Hơn nữa, nó bỏ nhà ra đi, còn không phải bị anh làm tức chết."
Bác Phong cảm thấy Phó Mẫn Chi bây giờ quả thật quá cưng chiều Bác Nghiên, dù Bác Nghiên nói muốn ngôi sao trên trời, chắc cô ta cũng đi mua một hành tinh nhỏ, đặt tên Bác Nghiên thật. Phó Mẫn Chi bây giờ rất khác với Phó Mẫn Chi lúc mới sinh Bác Nghiên xong.
Hắn trộm nhìn Phó Mẫn Chi, lại bị Phó Mẫn Chi bắt được, Phó Mẫn Chi hỏi hắn, "Anh nhìn tôi làm gì? Bộ tôi nói sai sao?"
"Không," Bác Phong cười cười, "Cô nói đặc biệt đúng."
Phó Mẫn Chi thật vừa lòng, thầm nghĩ: Tạm được.1
Cô vừa hỏi Bác Phong về nhà làm món gì ăn cơm, vừa đi về nhà cùng Bác Phong, đi được nửa đường, đột nhiên Phó Mẫn Chi kinh ngạc phát hiện, hình như lâu lắm rồi cô không cãi nhau với Bác Phong. Cô cẩn thận nhớ lại khoảng thời gian gần đây bọn họ ở chung, phát hiện hình như đúng là như thế, thậm chí lúc ở chung bình thường, bọn họ và Bác Nghiên đúng là không khác gì các gia đình khác bao nhiêu, Bác Phong càng nghiêm khắc hơn với Bác Nghiên, cô lại dịu dàng với Bác Nghiên hơn, mà Bác Nghiên lại rất yêu thích ở chung với hai người bọn họ, cùng chơi hoặc muốn bọn họ cùng kể chuyện cho nhóc nghe.
Cô hơi kinh ngạc, cúi đầu an tĩnh đi về phía trước, nhưng đang đi đột nhiên lại bị Bác Phong kéo lại, trong lòng Phó Mẫn Chi có tâm sự, nhất thời đứng không vững, đột nhiên vướng chân, cũng may có Bác Phong đỡ.
"Cô nhìn đường đi." Bác Phong nhắc nhở cô, lại tò mò hỏi, "Nghĩ gì đó? Chuyên tâm như vậy."
Phó Mẫn Chi không nói gì, nhìn con đường trước mặt mới phát hiện con đường cô vừa đi qua có một đống cứt trâu, cô thầm nói "nguy hiểm thật".2
Bác Phong nhìn chán ghét cứt trâu trên mặt cô, cười nói, "Nếu không phải tôi kéo cô, cô đã dẫm lên rồi."
Phó Mẫn Chi có chút thói ở sạch, dù không nghiêm trọng nhưng là có, nên cô thật buồn bực nhìn Bác Phong, "Anh nhất định phải nói ra để tôi nghĩ đến hình ảnh đó sao?"
"Đương nhiên không phải, tôi đang tranh công thôi."
Phó Mẫn Chi:...... Lời này cô không cách nào nói tiếp được.
"Đây cũng coi là tôi giúp cô một lần đó, cô nên cảm ơn tôi thế nào đây?" Bác Phong hỏi.
"Cảm ơn." Phó Mẫn Chi nói.
"Chỉ cảm ơn miệng thôi à?"
"Không thì sao?"
Bác Phong rất có chuẩn bị nói, "Sinh nhật tôi sắp tới rồi, Nghiên Nghiên muốn ba chúng ta cùng ăn sinh nhật, tôi cảm thấy cũng được, cô thấy sao?"
Phó Mẫn Chi hơi kinh ngạc, đã bao nhiêu năm rồi cô không ăn sinh nhật cùng Bác Phong, không nghĩ tới Bác Phong lại đưa ra yêu cầu này.
Bác Phong thấy cô không trực tiếp từ chối, cảm thấy hấp dẫn, "Không phải cô muốn cảm ơn tôi sao, thành ý của cô đâu?"
"Tôi biết rồi." Phó Mẫn Chi cúi đầu nói, "Tôi sẽ bỏ trống ngày đó."
Bác Phong cười, "Cô còn nhớ sinh nhật tôi à?"