Mối quan hệ giữa Bạch Vi và Chu Tử Nhược thật ra cũng không tốt đến vậy.Nguyên nhân cụ thể ngay chính Bạch Vi cũng không rõ, chỉ biết Chu Tử Nhược vì Bạch Hiển, đối với mình mặt ngoài thật thân thiết, trên thực tế lại kiềm giữ địch ý hàm hồ.Đây là một loại cảm giác, mơ hồ mà lại khó lý giải, Bạch Vi không có chứng cứ, liền cũng không nên ở trước mặt anh trai bàn lộng thị phi(*).Cô biết Bạch Hiển thật sự thương cô, bất kể những gì cô nói là sự thật. Dù có chứng cứ xác minh, hay đặt điều gian dối châm ngòi hiềm khích, đều có thể ảnh hưởng đến cảm tình giữa Bạch Hiển cùng chị dâu.Anh trai cô, từ nhỏ đến lớn, cũng chỉ có duy nhất một người bạn gái là Chu Tử Nhược, Bạch Vi tất nhiên không muốn vì chuyện riêng mà phá hư hạnh phúc của hắn.Cho nên khi biết tin anh trai có hôn thê, lòng cô như nhảy cẫng lên vì vui sướng, thật lòng chúc phúc cho họ. Mặt ngoài cùng Chu Tử Nhược ở chung hoà hợp, nội bộ lại ngăn cách thật mạnh. Lộ trình tâm lý này, một chữ cô cũng chưa từng cùng Bạch Hiển nói qua.Phòng ngủ lặng im như tờ, tựa hồ âm thanh một cây châm rơi xuống cũng đều nghe thấy được rõ ràng. Bên ngoài cửa sổ sát đất, trời đã tối đen, hàng vạn vì sao lấp lánh kéo nhau tô điểm cho màn đêm huyền ảo.Dưới ánh đèn ma mị, Bạch Vi vẫn đang trong tư thế ôm lấy cổ anh trai, lòng thầm chờ được đặt xuống giường, sau đó liền nhanh chóng rời đi.Bất kể như thế nào, đây cũng chính là hôn giường của hai người họ, cô nằm trên nó, thật sự không thích hợp lắm.Bạch Hiển vẫn im lặng không đáp, dưới ánh đèn ảm đạm, ngũ quan hắn tinh tế, đôi mắt hẹp dài thâm thuý mà nhìn cô.Thật ra, trong lòng hắn cảm thấy nếu Bạch Vi không tỉnh là tốt rồi, nhưng trớ trêu thay cô lại mở mắt nhìn hắn sợ hãi thế kia. Hắn ôm lấy cô, cố tình chậm chạp không rời.Chóp mũi hai người kề gần nhau, tưởng chừng như đang trao đổi lẫn nhau hơi thở ấm áp của đối phương, ngoài ý muốn đem lại hương vị triền miên.Bạch Vi mơ hồ cảm thấy có chút hoảng hốt, đôi chân thon dài đá lung tung, rối rắm gọi:”Anh hai...“Hắn nhẹ nhàng ôm cô