Bạch Hiển trong các tình huống bình thường, cực kỳ kiên nhẫn với Bạch Vi, cũng tốt hết sức.Chỉ là hai người tuổi thơ ba mẹ mất sớm, lúc Bạch Hiển còn là thiếu niên, liền phải cùng một đám người Bạch gia thân thích mặt ngoài vui vẻ hiền từ, bên trong đều là sài lang hổ báo. Trong tối ngoài sáng triền miên mà chiến đấu.Hắn khó tránh khỏi tính tình có khi nhiễm một chút táo bạo.Bất quá thông thường hắn vẫn sẽ luôn thật kiềm chế chính mình, áp lực có lớn lao đến đâu đều sẽ không để lộ ra trước mặt Bạch Vi.Trong quá trình trưởng thành của Bạch Vi, cô nhớ rõ chỉ có một lần, cũng không biết cô lúc đó đã làm sai chuyện gì, khiến Bạch Hiển rất tức giận, mà cô lại vẫn luôn nói nhiều, thật rõ ràng đã tiến vào kỳ phản nghịch tuổi mới lớn.Đó là lần đầu tiên Bạch Vi nhìn đến Bạch Hiển phát giận, hắn dùng đôi tay cường đại mà hữu lực kia, đem cô kéo lại xách lên tầng, nhốt vào phòng chứa quần áo bên trong phòng ngủ của hắn, dáng vẻ phẫn nộ giống như con thú đang khát máu.“Ở trong đó tự mình suy nghĩ lại!”.Hắn tức giận, đem cửa kéo phòng chứa quần áo đóng lại, nghe cô ở bên trong vừa khóc lóc ầm ĩ vừa cố phá cửa, một chút cũng không hề dao động.Lúc ấy, phòng chứa quần áo thật tối, Bạch Vi một bên khóc một bên đập cửa thét chói tai:“Anh hai, anh hai, anh mau thả em ra ngoài… Anh hai, em sợ lắm…”.Ngoài cửa, mơ hồ truyền đến tiếng hít thở nặng nề của Bạch Hiển, Bạch Vi ở trong phòng tối đen mà ngẩn người, không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.Tay nhỏ muốn kéo cửa phòng ra, Bạch Hiển lại ở ngay trước cửa, hắn gắt gao dùng một tay ấn chặt chốt đẩy kéo, không cho cô kéo ra.Sau một hồi, phảng phất bất mãn vì không còn nghe được tiếng khóc nỉ non từ bên trong, ngoài cửa truyền đến thanh âm phập phồng bất bình của Bạch Hiển:“Vi Vi, gọi anh hai”.“Anh hai…”.Bạch Vi cuộn tròn thân mình trong góc tối, trong lòng chắc chắn Bạch Hiển căn bản sẽ không dám thật sự thương tổn cô, hắn từ nhỏ liền rất cưng chiều cô, cảm giác như hận không thể đem cô sáp nhập vào cốt nhục, như thế nào sẽ bỏ mặc cho cô yếu ớt khóc lóc đâu?Vì thế Bạch Vi quyết định tỏ ra yếu thế, một mình trong căn phòng