Editor: Độc Ẩm
Cả hắn và cảm giác đói đều khiến người ta khó lòng cự tuyệt.
Sơ Nghiên mím môi trầm mặc một lúc, thở dài: "Anh muốn ăn gì?"
Lâu Niệm sóng vai cạnh cô, chậm rãi đi ngược lại cổng Torii, "Đều được."
Sơ Nghiên nghi ngờ Lâu Niệm đã hoàn toàn nắm được điểm yếu của cô, nếu không sao có thể từ ngữ khí đến dáng vẻ, thậm chí đến nội dung lời nói đều có thể nói trúng tim cô.
Hắn nói ăn gì cũng được, nhưng thật ra hai người rất thống nhất trong việc ăn uống, Sơ Nghiên tìm thấy một quán buffet thịt nướng ở ven đường, vừa mở cửa ra đã thấy trong quán có người tụ hội, vô cùng náo nhiệt.
Hai người đi vào, nhan sắc quá xuất chúng lập tức thu hút sự chú ý của nhân viên phục vụ, tươi cười nghênh đón.
Nắm rõ quy tắc, hai người được đưa đến hai chỗ ngồi song song hướng ra với cửa sổ, Lâu Niệm nhìn qua, quay đầu muốn nói gì đó với nhân viên.
Sơ Nghiên lập tức tỏ vẻ chỗ này không sao cả, ngồi xuống trước.
Vừa hay, không cần ngồi đối mặt.
Lâu Niệm cụp mắt, không nói gì nữa mà ngồi xuống theo cô.
Thịt ăn thỏa thích, rượu tính phí riêng, Sơ Nghiên vừa nhìn thấy chữ rượu, lập tức nhớ lại bữa tiệc đóng máy.
Cồn khiến người ta mất đi lý trí......!Sơ Nghiên sợ rồi, lập tức lật qua trang rượu.
Gọi món xong, hai người ngồi song song, không có việc gì làm, bầu không khí có chút khô khan.
Sơ Nghiên uống ngụm nước lạnh: "Bao giờ anh về nước?"
Cô chỉ là một diễn viên nhỏ không có lịch trình, nhưng Lâu Niệm thì không phải.
Phòng làm việc cũng không phải chỉ có một nghệ sĩ là cô, có rất nhiều chuyện phải quyết định.
Lâu Niệm vừa mở miệng, Sơ Nghiên đã lập tức nói: "Không được nói là có việc cần xử lý."
Lâu Niệm hơi mím môi mỏng, im lặng một lúc rồi nói: "Có một gameshow mời em......"
Sơ Nghiên có chút kinh ngạc: "Gameshow gì?"
"......!Và anh." Lâu Niệm chậm rãi bổ sung.
"......" Sơ Nghiên trầm mặc một lát, "Mời hai người chúng ta cùng nhau?"
Lâu Niệm vẻ mặt bình tĩnh: "Ừ."
......!Đây là gameshow kiểu cặp đôi đấy à!
Nhưng nghĩ lại thì, trước khi 《 Đáy tim 》lên sóng, hai diễn viên chính đi tham gia gameshow có thể tuyên truyền tạo độ hot, đúng là chuyện tốt.
Nhưng bây giờ Sơ Nghiên đang trong thời kì hoang mang, vẫn chưa quyết định được hướng đi sau này, huống chi là tham gia gameshow kiểu lăng xê couple thế này.
Cũng may lúc này nhân viên đã đưa thịt lên, Sơ Nghiên trốn tránh trả lời, cầm cái kẹp bắt đầu nướng.
Không biết hai người đã cùng nhau ăn bao nhiêu bữa thịt nướng, sự ăn ý đã được hình thành từ lâu.
Mặc dù bữa ăn có chút trầm mặc, nhưng hai người vẫn ăn rất thỏa mãn.
......!Là bữa ăn ổn nhất của Sơ Nghiên từ khi ra nước ngoài đến giờ.
Cô không muốn thừa nhận sự thật này, xoa bụng chậm rãi đi ra ngoài.
Gió từ biển thổi vào mang theo chút lạnh ẩm, làm tan đi mùi thịt nướng trên người, Sơ Nghiên hít vào một hơi rồi từ từ thở ra, lùi lại một bước nhìn Lâu Niệm: "Được rồi, bây giờ nên tạm biệt thôi."
Lâu Niệm cúi đầu nhìn cô, không nói chuyện.
Sơ Nghiên: "Bây giờ tôi phải về, anh cũng đi làm......"
Lâu Niệm: "Hết tàu điện rồi."
Sơ Nghiên: "?"
Lâu Niệm cúi đầu nhìn đồng hồ: "Chuyến cuối cùng vừa mới đi qua."
Sơ Nghiên: "Sao anh không nói cho tôi biết??"
Lâu Niệm: "Còn có thể bắt taxi."
"......" Sơ Nghiên nhìn hắn chằm chằm, "Tôi còn có thể đánh anh đấy."
Vừa nói xong câu này, hai người đều khựng lại.
Cuộc đối thoại thoải mái như vậy dường như đã biến mất thật lâu, nhưng rõ ràng trước giờ bọn họ vẫn luôn ở cùng nhau như vậy.
Sơ Nghiên lắc đầu, cúi đầu tìm kiếm khách sạn xung quanh —— tất cả đều đã kín phòng.
Lâu Niệm: "Anh đã đặt rồi, cách đây 200 mét."
Sơ Nghiên: "Anh......"
"Hai phòng."
"......"
Nói đến mức này, còn có thể làm gì nữa.
Sơ Nghiên có chút tức giận chính bản thân mình, vì sao không thể tìm được trước, cuối cùng vẫn để Lâu Niệm chuẩn bị mọi thứ.
Đi dọc đường lớn về phía khách sạn, Lâu Niệm thấp giọng mở miệng: "Ngày mai em đi đâu?"
Sơ Nghiên nghẹn lời một chút, cô định tối nay mới suy nghĩ, nhưng không thể để Lâu Niệm biết cô không có kế hoạch được.
Sơ Nghiên thuận miệng nói: "Ngày mai......!Ngày mai đi Nara xem nai con."
"Không xem Torii nữa sao?"
Sơ Nghiên lại nghẹn lời: "......!Xem xong rồi đi cũng được."
Khách sạn quả nhiên là hai phòng, Sơ Nghiên quẹt thẻ vào phòng, lúc đóng cửa Lâu Niệm ở sau lưng nhỏ giọng nói: "Ngày mai gặp."
Sơ Nghiên dừng lại một chút, không trả lời.
Cửa đóng lại, khóa "bíp" một tiếng.
Lâu Niệm giơ tay gõ gõ mắt mèo: "Ngủ ngon."
Ngày hôm sau, Sơ Nghiên dậy thật sớm,thu dọn đồ đạc, sau đó đội mũ lên, nhẹ nhàng mở cửa phòng ra.
"Chào buổi sáng."
Sơ Nghiên hoảng sợ, nhìn thấy Lâu Niệm đang dựa vào bức tường trước cửa phòng cô.
Cô chưa kịp chất vấn thì Lâu Niệm đã đánh đòn phủ đầu: "Em ra ngoài để đi chơi, chứ không phải để trốn anh, đúng không?"
"......!Đương, đương nhiên rồi."
Lâu Niệm tiếp tục: "Chơi một mình cũng không vui, đúng không?"
Sơ Nghiên mạnh miệng: "Vẫn ổn."
Lâu Niệm bình tĩnh nói: "Anh đi cùng em, có thể càng vui hơn."
Sơ Nghiên thật sự không thể phản bác được.
Cô vẫn luôn biết Lâu Niệm cố chấp, chỉ là chưa từng nghĩ hắn sẽ kiên trì với mình.
Cô thở dài, cảm giác thành lũy mà mình cố gắng dựng nên đã nứt ra một chút.
Ánh mặt trời ấm áp, sắc trời xanh thẳm, từng chiếc cổng Torii vô cùng rõ ràng dưới bầu trời trong vắt, đi lên theo từng bậc đá, giống như xuyên qua thời gian.
Có Lâu Niệm ở bên cạnh, Sơ Nghiên không còn lạc đường nữa.
Buổi chiều đến Nara, đúng lúc nai con đang nằm thảnh thơi trong công viên.
Sơ Nghiên dùng tay không chạm vào nai con, không ngờ lại thấy chúng rất ngoan hiền nên cô vui vẻ đi đến quán nhỏ bên đường mua bánh nai, Lâu Niệm chỉ đứng ở một bên lặng lẽ nhìn.
Bà lão bán Senbei* cười trêu ghẹo nhìn cô, lúc đầu Sơ Nghiên không hiểu, vừa quay đầu lại liền sợ tới mức khẽ hét lên.
(Senbei: Là một loại bánh quy giòn của Nhật Bản)
Không biết từ bao giờ sau mông cô lại có bốn đầu con nai vây quanh!
Vừa rồi chỉ xem từng con một thì thấy con nào cũng đáng yêu ngoan ngoãn, bây giờ bốn con há miệng nhìn cô, quả thực giống như bị một bầy sói bao vây.
Sơ Nghiên sợ hãi dịch ra ngoài, nhỏ giọng gọi Lâu Niệm.
Con nai cao