Thế mà Sơ Nghiên lại cho rằng lần này hệ thống sẽ không giở trò, cô thật sự quá ngây thơ rồi!
Rõ ràng viết là có thời gian hiệu lực, thế mà nó còn có thể tự động download!
Thứ rác rưởi!
Tiếng thở hơi dồn dập của Lâu Niệm vang lên bên tai, Sơ Nghiên đành phải dẹp danh hiệu nữ chính từ trên trời rơi xuống này qua một bên, vươn tay vỗ vỗ lưng hắn.
"Được, được rồi, anh sắp ghì chết em đó......"
Lúc này Lâu Niệm mới hơi thả lỏng ra, nhưng vẫn ôm cô, tựa cằm lên vai Sơ Nghiên, tóc đen mềm mại cọ vào má cô, có chút ngứa.
Sơ Nghiên không biết quyết định bốc đồng này rốt cuộc là đúng hay sai, cũng không biết trở thành nữ chính sẽ có hậu quả như thế nào.
Nhưng ít nhất sau bước đi này, có lẽ bọn họ sẽ có cơ hội rộng mở hơn.
Lâu Niệm cuối cùng cũng buông cô ra, cúi đầu: "Không đi nữa?"
Sơ Nghiên vén tóc mai lộn xộn: "Không đi không đi."
Đôi mắt đen nhánh ẩn chứa ánh sáng của Lâu Niệm nhìn cô chăm chú: "Ở bên nhau?"
Sơ Nghiên khụ một tiếng: "......!Thử xem đi."
Không ngờ người đàn ông bình thường thanh lãnh một khi nhiệt tình sẽ là như thế này! Sơ Nghiên sờ sờ mặt, cảm thấy hơi nóng.
Về khách sạn, cả tòa nhà im ắng.
Vào thang máy, Sơ Nghiên khẽ hỏi hắn: "Anh ở tầng mấy?"
Lâu Niệm nhìn cô một cái, không nói gì.
Sơ Nghiên hiểu ngay, chắc chắn là cùng tầng với cô.
"Ting" một tiếng, thang máy mở ra, hành lang cũng yên tĩnh, Sơ Nghiên đè thấp giọng nói: "Phòng nào?"
Ánh mắt Lâu Niệm thoáng lơ đãng.
"......!Không phải là cách vách đấy chứ?"
Lâu Niệm ngoan ngoãn đi theo sau cô.
"......!Anh như vậy rất giống biến thái đấy, biết không?"
Sơ Nghiên thực sự bất lực, quẹt thẻ mở cửa phòng mình ra, Lâu Niệm còn đi theo cô, Sơ Nghiên giữ cửa không cho hắn vào, còn phải đè thấp giọng nói: "Anh về phòng mình đi!"
Lâu Niệm cũng hạ giọng: "Vậy chúng ta đã xác định rồi?"
Giọng hắn vốn đã từ tính, lúc này hắn lại hạ giọng tựa như một sợi bạc mỏng quyến rũ.
Sơ Nghiên lén lút xoa xoa tai.
Nhưng......!quả thực là chưa xác định gì cả, đúng là nên xác nhận một chút.
Cô thở dài, nghiêng người mở cửa: "Nói xong liền về phòng."
Trong mắt Lâu Niệm xẹt qua ý cười: "Ừ."
Sơ Nghiên lề mề đi vào phòng, bỗng nhiên nhìn thấy chiếc vali như bị phanh thây trên mặt đất, còn có quần áo lót vứt lung trên giường, mặt cô đỏ bừng, hét lên một tiếng đẩy mạnh Lâu Niệm vào phòng tắm.
"Rầm!", cửa bị đóng lại.
Lâu Niệm: "?"
Sơ Nghiên nhanh như chớp vơ đống quần áo trên giường ném vào vali, khóa lại.
Sau đó sắp xếp lại chai lọ trên bàn trang điểm, đá đôi dép lê lộn xộn vào gầm bàn, cuối cùng nhìn quanh một vòng rồi mới đoan trang mở cửa phòng tắm ra.
"Vào......!Đi."
Vừa dứt lời, cô đột nhiên nhìn thấy......!một loạt quần lót tam giác phơi trong phòng tắm.
Tất cả đều là đồ mới mua, nhưng vì vệ sinh nên cô đã giặt tay một lần, phơi trong phòng tắm, chiếc nơ con bướm nghịch ngợm đong đưa trong gió.
Mặt Sơ Nghiên vừa mới hạ nhiệt lại lập tức đỏ bừng.
Mặc dù hai người từng ở chung một thời gian, nhưng phòng hai người đều có ban công, người nào phơi của người đấy.
Trước đây dùng chung máy giặt cũng là chuyện bình thường, nhưng bây giờ không biết tại sao, Sơ Nghiên lại cảm thấy đặc biệt xấu hổ.
"Em......!cái đó, chưa mặc lần nào." Cô lắp bắp giải thích.
Lâu Niệm nhướng mày: "Anh không cần."
Sơ Nghiên: "......"
Lâu Niệm bị đấm một quyền thật mạnh, một phút sau liền ngoan ngoãn ngồi xuống sô pha.
"Vậy bây giờ chúng ta nói chính sự đi," Sơ Nghiên đan tay vào nhau đặt trên đùi, "Về chuyện hôn......"
"Kết hôn sao?" Lâu Niệm hỏi.
Sơ Nghiên khựng lại, vẻ mặt Lâu Niệm lại rất nghiêm túc.
"......! Không," Sơ Nghiên dừng một chút mới nói, "Ý em là, chúng ta có thể hủy bỏ hôn ước trước, sau đó bắt đầu lại một lần nữa."
Với địa vị bình đẳng và sự tự do từ hai bên, đây là phương thức có vẻ khá an toàn mà trước mắt Sơ Nghiên có thể nghĩ đến.
Lâu Niệm không nói gì, lẳng lặng giả chết.
"Cứ coi như chúng ta đang xem mắt vậy, tìm hiểu lẫn nhau, đánh giá xem có thích hợp hay không, như thế thì dù sau này anh có hối hận, chúng ta cũng có thể......"
"Không đâu." Lâu Niệm nói.
Ngữ khí bình thản, thái độ lại chắc chắn.
Sơ Nghiên lập tức không nói nên lời nữa.
Lâu Niệm nhìn cô: "Hôn ước của chúng ta có sự chứng kiến của trưởng bối hai nhà, dù bây giờ muốn hủy hôn thì cũng không được cho phép."
Sơ Nghiên ngẩn ngơ: "Cũng đúng?"
"Cho dù duy trì mối quan hệ trước mắt, anh cũng sẽ không đưa ra những yêu cầu quá mức, cho nên cũng không ảnh hưởng gì cả."
"Không sai......"
"Chúng ta đều không hiểu pháp luật, nếu làm qua loa cho xong chuyện, không biết sẽ có hậu quả như thế nào."
Sơ Nghiên hoàn toàn bị thuyết phục, gật đầu: "Cũng có lý, vậy chúng ta để về nước rồi nói đi."
Lâu Niệm tỏ vẻ tán thành.
Đương nhiên, về nước rồi cũng không bao giờ nói nữa.
Hôn ước hoàn toàn không nằm trong phạm vi quản lý của luật hôn nhân.
......!Nhưng điều này không cần phải nói cho cô biết.
—
Giải quyết xong chuyện phiền toái nhất, một đêm này Sơ Nghiên ngủ rất ngon.
Ở lại đây cũng không có gì muốn chơi, huống chi Lâu Niệm còn có việc, không thể trì hoãn lâu được.
Hai người quyết định đặt chuyến bay buổi tối, ban ngày có thể mua sắm một đợt cuối cùng.
Sơ Nghiên không có nhu cầu về hàng xa xỉ, chủ yếu là mua các loại mỹ phẩm và thuốc.
Nếu là đi một mình thì cô còn không dám mua nhiều, nhưng bây giờ đã có cu li bên cạnh nên cô có thể vung tay thoải mái.
"Viên thuốc giải rượu đó lấy thêm một ít đi......" Sơ Nghiên cầm giỏ chỉ huy Lâu Niệm, "Cái màu vàng đó."
Giỏ của cô chất thành một ngọn núi nhỏ, đã cao hơn mức miễn thuế từ lâu, hơn nữa còn được khuyến mãi tối đa, mặc dù tổng cộng chỉ được giảm một hai trăm tệ, nhưng lúc thanh toán cô vẫn rất vui vẻ.
Lâu Niệm xách hai túi đồ lớn đi ra khỏi cửa hàng mỹ phẩm, Sơ Nghiên có chút áy náy vỗ vỗ vai hắn: "Em đi mua trà sữa cho anh, ở đây đợi em một chút."
Lâu Niệm muốn đi theo nhưng bị Sơ Nghiên đẩy lại, "Em phải xếp hàng, anh ngồi ở đây nghỉ một lát đi."
Sau đó liền đi một mình đến quán trà sữa, ngẩng đầu nheo mắt nhìn bảng hiệu.
Cô xếp hàng theo mọi người đi dần về phía trước, bỗng nhiên nghe