Trong mấy ngày kế tiếp, Vịnh Thanh chỉ đến công ty làm việc cùng Tiêu Tuyết, ngoài ra cũng không bận việc gì khác.
Từ sáng hôm nay cả người mình không được khỏe, ngày đính hôn càng gần kề, thì tâm trạng càng xuống dốc.
Đang ở văn phòng làm việc cùng Tiêu Tuyết, nhưng không thể nào tập trung vào công việc, trong đầu toàn suy nghĩ linh tinh.
Tiêu Tuyết: "Cậu làm gì vậy, tâm trạng có vẻ lo lắng, hồi hộp sao?"Vịnh Thanh: "Ừm, tớ thấy hồi hộp không yên."
Tiêu Tuyết: "Yên tâm đi, trường hợp này mọi người thường hay mắc phải, lo lắng tiền hôn nhân thôi."
Vịnh Thanh: "...!cái gì chứ, tớ có kết hôn đâu mà lo lắng tiền hôn nhân, chỉ là đính hôn thôi.
Còn kết hôn là chuyện sẽ không bao giờ xảy ra đâu, nên cần gì phải lo lắng."
Tiêu Tuyết: "Đính hôn rồi, không sớm thì muộn cũng sẽ kết hôn, anh ta kéo dài thời gian được bao lâu chứ."
Vịnh Thanh: "Sao cậu không nghĩ anh ta hủy hôn đâu."
Tiêu Tuyết: "Cậu không biết tận dụng thế mạnh để biến không thể thành có thể sao?"
Vịnh Thanh: "Xin nhường cho ai có năng lực làm việc đó, tớ không đủ khả năng thực hiện, tớ hồi hộp ở đây là việc khác thôi."
Tiêu Tuyết: "Cậu dạo này thật bí ẩn, tớ mặc kệ cậu, không muốn nói thì tớ không ép, qua đây, cùng tớ xem mấy mẫu mới đi."
Vịnh Thanh bước đến xem qua những mẫu thiết kế mới, phải nói là các mẫu này rất sáng tạo, cách đi màu cũng rất đẹp.
Vịnh Thanh: "Rất đẹp, cậu mới vẽ sao?"
Tiêu Tuyết: "Không có, là nhân viên mới của công ty mình, tớ mới nhận vào làm, khi nào có thời gian tớ sẽ giới thiệu cho cậu làm quen.
Tay nghề rất chuyên nghiệp, tài năng không thua kém gì cậu đâu."
Vịnh Thanh: "Đúng vậy, nhìn vào đã biết là người chuyên nghiệp, sáng tạo, có thời gian tớ sẽ đi xem thử."
Điều mình đang hồi hộp chính là hiện giờ Thẩm Á Ni đến cả cái bóng cũng không thấy, cô ta tính chờ đến khi mình đính hôn mới chịu xuất hiện sao.
Rời công ty lúc 5 giờ chiều, đang trên đường về nhà thì mình lại ghé vào tiệm trà sữa Khai Quả.
Mình tới đây thường xuyên đến mức, nhân viên nhớ cả mặt và biết luôn tên.
Trong số họ có một nhân viên cửa hàng tên Khả Tâm rất thích bắt chuyện cùng mình, cô ấy rất nhiệt tình và chân thành, hợp tính cách với mình.
Khả Tâm: "Diệp tiểu thư cô đến rồi à."
Vịnh Thanh: "Ừm vừa mới đến."
Khả Tâm: "Hôm nay cô uống như cũ sao?"
Vịnh Thanh: "Đúng rồi, lấy loại trà sữa như mọi khi đi, à gần đây có cô gái nào giống như tôi miêu tả đến đây không?"
Khả Tâm: "Tôi có để ý giúp cô, nhưng không thấy ai giống như cô miêu tả.
Mà cô gái đó là người quen của cô sao."
Vịnh Thanh: "Là người quen, nhưng hiện tại bị mất liên lạc, tình cờ dạo gần đây nghe vài người bạn nói thấy cô ấy xuất hiện ở đây, nên tôi thường đến đây tìm kiếm.
Nhưng vận may không đến, tôi vẫn chưa tìm được, cảm ơn cô đã luôn giúp đỡ cho."
Khả Tâm: "Không có gì, thuận tiện thôi."
Cũng may Khả Tâm không phải người tò mò thích tìm hiểu sâu, nếu không cô ấy càng hỏi, mình sẽ không trả lời được mất.
Vì vốn dĩ Thẩm Á Ni có phải người quen của mình đâu, càng lấp liế m thì càng dễ lộ ra sơ hở.
Ngồi uống trà sữa đến 7 giờ tối, Vịnh Thanh mới về lại Diệp gia.
Lại một ngày công cốc rồi, Thẩm Á Ni cô trốn ở đâu mà tài thế, mau về đổi vị trí với nhau đi, tôi mệt mỏi lắm rồi.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Vịnh Thanh chưa kịp ra mở, thì người từ bên ngoài đã tiến vào trong.
Diệp phu nhân: "Con về rồi à, lại đây đi mẹ đã chuẩn bị lễ phục cho ngày đính hôn, con thử qua xem có thích không!
Nếu cần sửa chỗ nào thì nói với mẹ, hôm đó con phải thật xinh đẹp mới được."
Tôi uể oải trả lời mẹ: "Vâng con biết rồi, mẹ người cứ để đó đi, sau khi thử xong con sẽ nói cho mẹ được không?"
Diệp phu nhân: "Được con tranh thủ đi, nếu có sai sót còn chỉnh sửa cho kịp."
Vịnh Thanh: "Sáng mai con trả lời mẹ nha."
Diệp phu nhân: "Ừm, sắp đính hôn rồi, con có tinh thần lên đi, thái độ mệt mỏi này đừng thể hiện ra trước người khác."
Diệp phu nhân tiến bước đến gần, ngồi xuống giường, vươn tay vuốt tóc Vịnh Thanh, nhẹ nhàng nói: "Diệp gia chúng ta chỉ có mỗi một mình con, mẹ rất yêu thương con.
Bình thường con thích thế nào thì thế đó mẹ không có ý kiến, chỉ mỗi việc này là ba mẹ cũng vì tương lai Diệp gia, nên có chút bắt buộc con.
Cũng may mắn là con cũng rất thích Sở Kỳ, về phía Sở Kỳ tuy bây giờ nó không thích con, nhưng sau này hai đứa kết hôn ở bên nhau, nó sẽ từ từ tiếp nhận con thôi."
Vịnh Thanh: "Mẹ đừng lo lắng, con sẽ không làm mẹ thất vọng."
Diệp phu nhân: "Diệp gia tất cả trông cậy vào con."
Nói xong Diệp phu nhân cũng cất bước ra ngoài, tiếng bước chân xa dần, Vịnh Thanh vẫn đang nằm trên giường suy nghĩ.
Diệp phu nhân đúng là có yêu thương mình, nhưng giữa mẹ con hai người vẫn có gì đó xa cách.
Không lẽ bởi vì hai người thật sự không phải mẹ con ruột...!không nghĩ nữa đi ngủ thôi.
Ngày đính hôn cũng đã đến, buổi sáng mình vẫn bận rộn đi công ty làm việc với Tiêu Tuyết, sản phẩm mới sắp hoàn tất rồi, hôm nay là mặc thử mẫu.
Mọi thứ nếu không có gì sai sót sẽ sản xuất hàng loạt các mẫu mới, giao hàng đến các điểm phân phối bán ra thị trường.
Tiêu Tuyết: "Đợt sản phẩm này rất ổn nha."
Vịnh Thanh: "Tớ cũng rất hài lòng, toàn là các mẫu rất đẹp, mong lần này bán ra thị trường được nhiều khách hàng đón nhận, như vậy sẽ tạo được chỗ đứng cho thương hiệu của chúng ta."
Tiêu Tuyết: "Chỉ cần lần này tạo được ít tiếng tăm, thì công ty chúng ta đã thành công chen chân vào giới thời trang chuyên nghiệp rồi.
Không phải tối nay là tiệc đính hôn sao, vậy mà vẫn đến đây phụ giúp tớ."
Vịnh Thanh: "Đây là công ty chung của hai người chúng ta, những việc quan trọng này tớ phải đến giúp, dù sao ở nhà tớ cũng không có việc gì làm."
Tất cả liên quan đến việc đính hôn đã có người lớn hai nhà lo, mình cơ bản không cần phải đụng tay vào.
Tiêu Tuyết: "Haha...!ba mẹ cậu gấp gả cậu đến vậy rồi sao?
Con gái đính hôn thôi đã bận rộn chuẩn bị nhiều thứ, nếu là kết hôn chắc là càng nhiều việc hơn nữa.
Cũng phải, nếu là nhà ai cũng sẽ như vậy, người mà cậu đính hôn không phải ai muốn mơ tưởng cũng sẽ có được."
Vịnh Thanh: "Haiz...!mọi việc chỉ mới là bắt đầu, chuyện phiền phức còn nhiều ở phía sau."
Tiêu Tuyết: "Làm tiểu thư thế gia cũng rất khổ, muốn sống trong hào môn thì đành phải đổi lại nhiều thứ khác, cố gắng lên."
Vịnh Thanh: "..."
Tiêu Tuyết: "Bây giờ kết thúc thử mẫu rồi, cậu có thể về sớm chuẩn bị."
Vịnh Thanh: "Tớ biết rồi, à địa điểm tổ chức tối nay là nhà hàng Tân Ý Viên, thời gian 6 giờ chiều, cậu đừng đến trễ."
Tiêu Tuyết: "Yên tâm, chuyện đại sự của bạn thân tớ không dám chậm trễ."
Hôm nay là đính hôn rồi, mình cũng không thể từ bỏ tìm kiếm Thẩm Á Ni, nên lại đến cửa hàng trà sữa xem sao, biết đâu hôm nay mở vận may.
Nhưng số mình vẫn đen như vậy, mình ngồi đây hai tiếng vẫn không thấy ai phù hợp tiêu chuẩn như Thẩm Á Ni, mình phải đính hôn thật ư, rồi sau đó sẽ có một ngàn lẻ một chuyện rắc rối kéo đến.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, mình nhìn qua thấy là số của Diệp phu nhân.
Diệp phu nhân: "Con đang ở đâu, về nhanh chuẩn bị đi, con muốn Sở gia chờ đợi à."
Vịnh Thanh: "Vâng thưa mẹ."
Không đến nửa tiếng mình đã có mặt ở nhà, hiện tại là 4 giờ còn cách buổi lễ tận hai tiếng.
Mẹ Diệp đã chuẩn bị sẵn lễ phục, người trang điểm cũng đã đến, bây giờ chỉ