Tất cả mọi người có mặt cũng một phen kinh hãi, nhìn cử chỉ khi nãy của Sở Kỳ mọi người nghĩ sắp có chuyện lớn rồi, không ngờ mọi chuyện lại trở nên êm đẹp.
Những vị khách mời đến hôm nay tuy bề ngoài là chúc mừng nhiệt tình, nhưng có không ít người trong số đó, càng không muốn Sở gia cùng Diệp gia liên hôn.
Họ không phải sợ thế lực Diệp gia cùng Vân gia, mà là cảm thấy mất một cơ hội tốt để liên hôn với Sở gia.Trước đó vì muốn liên hôn thành công, bọn họ đã tốn rất nhiều công sức.
Nhà ai có con gái xinh đẹp đủ tuổi, đều muốn đem ra hôn phối cùng Sở Kỳ, chú tâm tạo nhiều cơ hội gặp mặt tại các buổi tiệc, hay giả vờ tình cờ gặp trên đường, nhưng tất cả đều nhận lại sự ghét bỏ của Sở Kỳ.
Bây giờ nhìn Diệp gia thành công giành lấy chỗ tốt, ai mà vui được chứ, tất nhiên bên ngoài họ vẫn tươi cười chúc mừng đúng chuẩn mực.
Dù không vừa ý với mối hôn sự này, cũng không thể hiện quá rõ, họ sợ làm mất lòng Sở gia, nếu là như vậy thì về sau sẽ đừng mong sống tốt.
Trong khi quần chúng ăn dưa ở dưới xôn xao, mỗi người đều có suy nghĩ khác nhau, thì trên này Vịnh Thanh vẫn chưa hết bất ngờ, cô vẫn đang đứng hình, nhìn chiếc nhẫn trên tay mà ngẩn người ra.
Sở Kỳ chờ đợi cô phản ứng lại quá lâu, mà khó chịu lên tiếng: "Cô định đứng đây bao lâu, mau đeo nhẫn cho tôi."
Vịnh Thanh: "Hả...!anh vừa nói cái gì?"
Sở Kỳ nhấn mạnh từng tiếng: "Đeo nhẫn cho tôi."
Tôi đang rất kiềm chế bản thân rồi, cô đừng làm tôi nổi điên lên, tôi sẽ không bảo đảm sẽ làm ra những gì đâu.
Vịnh Thanh cảm thấy ánh nhìn nguy hiểm đầy cảnh cáo từ Sở Kỳ, mà thân thể cô phát run, khí thế của anh ta quá cường.
Không chỉ riêng Vịnh Thanh cảm nhận được áp lực vô hình này, mà hầu như toàn bộ người trong căn phòng này cũng phát hiện, tình hình đã trở nên căng thẳng hơn.
Vân lão gia buộc lòng lên tiếng hối thúc: "Vịnh Thanh con hãy mau đeo nhẫn cho Sở Kỳ đi."
Vịnh Thanh: "Vâng ông ngoại."
Mình có được chọn bỏ qua giai đoạn đeo nhẫn cho nam chính không, cảnh diễn này nên để dành lại cho nữ chính gấp.
Thật khổ cho tôi quá a, sau này Vương Tiểu My biết được, cô đừng tính toán với tôi chuyện này nha, tôi cũng bị ép buộc thôi.
Mình sợ đến nỗi tay cũng hơi run rồi, cầm chiếc nhẫn mà cảm thấy nặng nề hơn, Vịnh Thanh cầm tay Sở Kỳ lên từ từ đeo nhẫn vào cho anh.
Đeo vào rồi còn tự ngắm nghía, tay Sở Kỳ to hơn mình nhiều, nhưng bàn tay lại rất đẹp, các ngón tay thẳng và thon dài.
Đôi bàn tay cực phẩm này nhìn thôi đã muốn nắm, giờ mới hiểu cảm giác của các vị tỷ tỷ trên mạng.
Mỗi ngày đi ngắm mấy bức ảnh chụp bàn tay của các nam minh tinh, rồi họ còn hay đi so sánh bàn tay của ai xinh đẹp, nam tính hơn giữa các vị minh tinh màn ảnh với nhau.
Vịnh Thanh vẫn còn đang tự chìm đắm vào thế giới suy tưởng của mình, thì Sở Kỳ đã mạnh mẽ rút tay lại.
Sở Kỳ anh là con trai a, cho tôi nắm tay thêm một chút nữa, thì anh có tổn thất gì à.
Cái bệnh nhan khống của mình ngày càng nghiêm trọng, không giảm xíu nào, giờ chỉ cần nhìn một đôi tay đẹp thôi, cũng mất hồn thế này đây haiz...! tự gây nghiệt mà.
Ông chú kì lạ kia lại lên tiếng: "Nghi thức trao nhẫn đã kết thúc, lễ đính hôn hoàn thành tốt đẹp.
Mời mọi người hãy tận hưởng vui vẻ bữa tiệc ngày hôm nay, xin cảm ơn vì đã đến."
Mọi người bên dưới đều vỗ tay chúc mừng, không khí trở nên hòa hoãn hơn khi nãy rồi.
Mọi người cũng cảm thấy dễ thở hơn.
Ai nấy ngồi xuống vị trí của mình, Vịnh Thanh và Sở Kỳ đi xuống ngồi vào bàn gia đình, ngoài mọi người trong nhà thì có thêm hai người là Tiêu Tuyết và Phương Thiên Tư.
Không hiểu tại sao cô ta từ phía dưới phòng, bây giờ lại di chuyển vào ngồi bàn chủ trì, nhìn lại vị trí bây giờ của mình là ngồi giữa Tiêu Tuyết và Sở Kỳ, bên cạnh Sở Kỳ là Phương Thiên Tư.
Không hiểu sao, mình lại cảm thấy khó chịu khi Phương Thiên Tư ngồi gần Sở Kỳ như vậy.
Cảm giác này kì lạ quá hay là do mình không ưa thích cô ta.
Nhưng cô ta đã làm gì mình đâu, sao càng nghĩ càng vô lý, không tìm thấy đường ra.
Sở gia gia: "Lão Vân, hôm nay mọi việc hoàn thành rồi, xem như tôi đã giữ lời hứa với ông rồi nha."
Ông ngoại: "Ừm, lời hứa giữa hai chúng ta đã thực hiện được, tôi rất vui."
Sở gia gia: "Nhìn xem mối hôn sự này là do tôi với ông cùng định, nhưng xem ra hai đứa chúng nó rất hợp nhau."
Haha...!Sở gia gia ông nhìn thấy hợp sao, nhưng con cảm giác Sở Kỳ anh ta chuẩn bị bùng phát cơn thịnh nộ rồi.
Ông ngoại: "Cũng mong hai đứa sắp tới sẽ thấu hiểu nhau hơn.
Sau này mong ông và Sở Kỳ để tâm đ ến nó giúp tôi."
Sở gia gia: "Tất nhiên rồi, bây giờ Vịnh Thanh là cháu dâu của tôi mà."
Ba Diệp: "Cảm ơn Sở lão gia đã yêu thương Vịnh Thanh."
Diệp phu nhân: "Con bé bình thường còn nhiều thiếu sót, nếu có làm gì sai thì chú Sở cứ dạy bảo nó giúp con."
Sở gia gia: "Con bé rất ngoan, cũng hợp ý của chú con đừng lo lắng, Sở Kỳ mà có làm gì không đúng với Vịnh Thanh, chú sẽ là người đầu tiên chấn chỉnh nó.
Bây giờ đã là người nhà rồi, không cần khách sáo nữa dùng cơm thôi."
Tiêu Tuyết ghé sát vào tai Vịnh Thanh nói nhỏ: "Khi nãy làm mình sợ quá, cứ tưởng Sở Kỳ sẽ lên tiếng từ hôn chứ, cũng may là mọi việc thuận lợi."
Vịnh Thanh: "Ừm, khi nãy tớ cũng rất sợ anh ta sẽ từ hôn, nếu vậy sự cố gắng trước giờ của tớ cũng tan nát hết."
Tiêu Tuyết: "Rất sợ? Hình như dạo trước cậu còn không quan tâm những người kia quyến rũ Sở Kỳ mà, hôm nay lại biết sợ rồi."
Đúng là lời cậu ấy nói đừng nên tin hết, vì không biết mấy phần là thật đâu.
Vịnh Thanh: "Việc đó...!nói chung không như cậu nghĩ đâu, sau này cậu sẽ hiểu."
Tiêu Tuyết: "Lại ra vẻ thần bí."
Vịnh Thanh cùng Tiêu Tuyết vừa ăn vừa nói chuyện, âm thanh phát ra nho nhỏ chỉ đủ hai người bọn họ nghe.
Sở Kỳ thì đang rất khó chịu vì Phương Thiên Tư, cô ta liên tục gắp đồ ăn cho anh.
Sở Kỳ: "Thiên Tư em đừng gắp thức ăn cho anh nữa, anh tự mình ăn được."
Phương Thiên Tư: "Em quan tâm anh mà."
Vịnh Thanh trầm mặc nhìn hai người...!mình đang nghe cái gì vậy, xưng hô với người ta là "anh" rồi gọi tên Thiên Tư nhẹ nhàng.
Với mình thì trở thành "tôi" với "cô" không cảm xúc, còn tặng kèm vẻ mặt chán ghét nữa chứ, đây là tiêu chuẩn kép của nam chính?
Không cần ăn cơm đâu, chỉ cần nhìn hai người họ ăn cẩu lương là sẽ no.
Tiêu Tuyết: "Nhưng là Sở Kỳ có Vịnh Thanh lo lắng cho rồi, Phương tiểu thư không cần nhọc lòng."
Thật là ngồi nhìn Phương