Edit: Mị Mê Mều
Ngọn đèn đọng lại ánh sáng lờ mờ trêи gương mặt trắng nõn đẹp đẽ của Sơ Nhất.
Cậu đặt que xiên bằng trúc xuống, nhìn về phía Lương Thâm: "Hôm qua anh gặp một con nai trắng ở phía sau bìa rừng, đẹp lắm đấy."
Nai trắng?
Lỗ tai Lương Thâm nhúc nhích, nổi lên hứng thú.
"Nai trắng gì ạ?"
"Loại nai tiên giống như trong phim hoạt hình, không biết nó còn ở đó hay không?" Dứt lời, cậu than thở một tiếng đầy tiếc nuối.
Lương Thâm cắn môi, trong lòng hết sức ngứa ngáy.
Nai như nai tiên đẹp cỡ nào nha, nếu như có thể tận mắt nhìn thấy, Lượng Lượng nhất định sẽ hâm mộ chết. Nhưng rừng cây cách nơi này hơi xa, cậu không dám đi một mình, mà ngẫm lại... Hiếm khi mới ra ngoài một lần, nếu bỏ lỡ hôm nay, sau này có lẽ sẽ không thấy được...
"Nai tiên thích uống đồ ngọt ngọt, nếu như cầm nước mật ong, hẳn là có thể dụ nó ra."
Ánh mắt Lương Thâm sáng lên, lại ảm đạm đi: "Nhưng mà... em không dám."
Trong rừng cây um tùm tối đen, tuy khao khát nai tiên nhưng cậu càng sợ bóng tối không người hơn.
Sơ Nhất nhìn thoáng qua, nói: "Em có thể dẫn Hạ La đi, hôm qua em đẩy người ta, vừa vặn có thể nhân cơ hội này rút ngắn quan hệ của hai người."
Lương Thâm cau mày: "Em không muốn..."
Sơ Nhất nói: "Thiển Thiển đã làm hòa với Hạ La rồi, em còn lý do gì mà giận chứ? Huống hồ con trai không được so đo với con gái, không phải mẹ đã nói phải rộng lượng hơn à?"
"..."
Lương Thâm không chạy khỏi hai chữ "rộng lượng".
Sơ Nhất nói không sai, làm con trai, cậu phải rộng lượng hơn, không thể tính toán chi li với bé gái.
"Được rồi, vậy em nghe lời anh." Lương Thâm cầm lọ mật ong, lo sợ bất an đi đến trước mặt Hạ La, răng trắng như tuyết của cậu khẽ cắn đôi môi hồng hào, nâng mí mắt lên, tay nhỏ nhẹ nhàng lôi kéo góc áo Hạ La, tiếp theo chớp chớp mắt, ánh mắt của cô gái nhỏ hạ xuống.
Trong lòng Lương Thâm đập thịch một tiếng, lắp bắp nói: "À thì, hôm nay..."
Hạ La: "Hừ!"
Liếc mắt một cái, đồng thời nghiêng đầu đi nơi khác.
Lương Thâm: "..."
Oan ức.
Cậu không kìm được nhìn về phía sau, đổi lấy ánh mắt khích lệ của anh hai.
"Em, em muốn đi xem nai tiên, chị có muốn đi cùng em không?"
Hạ La chớp mắt một cái, quả thật nghiêng đầu: "Nai tiên ở đâu?"
Sau khi lấm lét nhìn trái nhìn phải hai lần, Lương Thâm dùng tay che miệng, nhỏ giọng thì thầm: "Ở ngay rừng cây nhỏ phía sau, em cầm mật ong là có thể dụ nó ra ngoài rồi."
Khóe môi Hạ La khẽ mím, chốc lát gật đầu: "Vậy chúng ta đi thôi."
"Được."
*Truyện được đăng trêи s2.truyenhd.com của kittenctump*
Sau khi được nhận lời, Lương Thâm thích thú hớn hở chạy về phía Giang Đường: "Mẹ, con và Hạ La đến bờ sông chơi đùa một lúc, con sẽ về ngay."
Bờ sông đông người, đèn đuốc lại sáng choang, chỉ cần vừa nhấc mắt là có thể nhìn thấy, huống chi... đây là một cơ hội làm hòa với Hạ La, Giang Đường gật đầu: "Chỉ một lúc thôi nha."
"Chỉ một lúc." Lương Thâm cười hì hì, nắm tay Hạ La cùng nhau rời đi.
Bóng lưng của hai đứa nhỏ từ từ đi xa, Sơ Nhất cúi đầu, đưa tay chạm vào trán, hơi đau, nhưng không sao.
Cậu khẽ nâng mí mắt, bên môi nhếch lên một nụ cười trào phúng như có như không.
Lương Thâm và Hạ La đến bờ sông nhỏ giả vờ giả vịt chơi một lúc trước, đợi sau khi tầm mắt Giang Đường không chú ý đến nơi này, Lương Thâm mới kéo Hạ La chạy về phía rừng cây. Chỉ sợ Giang Đường nhìn thấy, hai đứa chạy cực nhanh, trong chốc lát đã biến mất không thấy tăm hơi.
Rừng cây nhỏ cũng gần núi, trước khi đến còn nghe nói trong núi có cây hồng dại, chỉ là không biết ở đâu, nhưng dù bọn nhỏ tìm thấy thì cũng khó hái được quả hồng.
Bầu trời không sao, chỉ có vầng trăng hiu quạnh.
Đường núi khó đi, hai đứa nhỏ lảo đảo, thỉnh thoảng lại bị con đường gập ghềnh lầy lội vướng chân.
Lương Thâm ôm mật ong đi phía trước, tay nhỏ kéo chặt Hạ La, thở nhẹ căn dặn: "Chị cẩn thận chút nha, nếu té ngã em cũng không quan tâm chị đâu."
"Tôi mới không cần cậu quan tâm nhé, quỷ thích khóc!" Hạ La không quen nghe cách nói này, lập tức nổi lên tính khí đại tiểu thư, hừ lạnh rồi vùng khỏi tay Lương Thâm, nhưng vì quán tính, thân thể cô bé mất thăng bằng ngã ngồi trêи mặt đất.
Lương Thâm bất đắc dĩ nhìn Hạ La: "Xem đi, em nói sẽ té ngã mà."
"..."
"Con gái thật là phiền phức..."
Lương Thâm lầm bầm, nhưng vẫn khom lưng đi đến trước mặt Hạ La, giọng nói cẩn thận từng
chút một: "Chị còn có thể đứng lên không?"
Hạ La đau đớn nhăn mũi, khuôn mặt nhíu lại một chỗ: "Chân... trẹo rồi."
"Hả?" Lương Thâm trừng mắt: "Không phải chứ?"
"Thật đấy." Cô bé đã mang theo tiếng nức nở, ôm chân chậm chạp không đứng lên: "Đau..."
Lương Thâm liếc nhìn ra phía sau, vô cùng khó xử.
Bọn nó đã đi rất xa, xa đến nỗi không nhìn thấy đường về luôn rồi.
Lương Thâm ngửa đầu nhìn xung quanh, cây cối nơi này mọc cao to hơn trong nội thành, thẳng tắp sừng sững, đỉnh cây như muốn chọc vào mây xanh, cành lá dày đặc cắt nát ánh mắt trăng, loang lổ vụn vặt lưu lại bên chân, tiếng gió thổi nhè nhẹ, một tiếng động kỳ quái sột sà sột soạt, nghe mà lòng người run sợ.
Hạ La sợ sệt rụt cổ, nơn nớp lo sợ hỏi: "Lương Thâm, cậu... cậu biết đường quay về không?"
Lương Thâm còn nơm nớp lo sợ hơn cô bé: "Em... em không biết."
Hai đứa nhỏ ngơ ngác nhìn nhau, không nói gì.
Cuối cùng...
"Chúng ta lạc đường rồi...!"
Nhóc ma vương sợ quá òa khóc.
Đêm ngày càng tối, tiếng khóc của cậu vang vọng trong núi rừng yên tĩnh.
Khóa miệng Hạ La hơi mím: "Cậu đừng khóc nữa!"
Lương Thâm ngồi xuống đất, tiếp tục thút tha thút thít.
"Cậu, cậu không được khóc!" Hạ La cũng rất muốn khóc, nhưng nếu cô bé khóc, tên ngu ngốc này nhất định sẽ khóc lớn tiếng hơn, chú nhỏ đã nói, gào khóc không giải quyết được bất cứ vấn đề gì, sẽ chỉ khiến vấn đề trở nên phức tạp hơn.
"Em muốn về nhà..."
"Đều do cậu, cậu xem nai tiên gì chứ?" Hạ La không nhịn nổi, đưa tay gõ mạnh lên gáy cậu, đổi lấy tiếng khóc càng thê thảm của Lương Thâm.
"Cậu nói xem, nai tiên ở đâu?"
"Ở... ở... ở đâu?" Nước mắt Lương Thâm ʍôиɠ lung, xung quanh ngoại trừ cây cối thì là bóng tối, nào giống dáng vẻ có nai tiên, lúc này Lương Thâm mới nhận ra, cậu bị lừa rồi, anh hai không thể lừa cậu, vậy chính là... vậy chính là người anh khiến người ta chán ghét kia.
Cảm giác bất lực nồng đậm dân cao từ tận đáy lòng, lúc đi ra ngoài, trừ bình mật ong này ra thì cậu không đêm theo gì cả, đồng hồ nhỏ đeo trêи cổ tay nói cho cậu biết thời gian đã gần chín giờ, trễ chút nữa thì bọn nó thật sự không trở về được.
Lương Thâm lau sạch nước mắt: "Em, em cõng chị."
Dứt lời, cậu ngồi xổm trước mặt Hạ La.
Lưng cậu nho nhỏ, một tảng đá là có thể đè bẹp.
Hạ La lườm một cái, khẽ cắn răng tự đứng lên: "Không cần cậu cõng."
"Vậy, vậy em đỡ chị."
Lúc này, Hạ La không từ chối, tay nhỏ kéo tay của cậu, lảo đảo đi về.
*Truyện được đăng trêи s2.truyenhd.com của kittenctump*
Hai đứa nhỏ chẳng đi nhanh bao nhiêu, càng không đi được bao xa, chẳng mấy chốc đã dừng lại dưới một thân cây, dựa lưng vào nhau sưởi ấm cho nhau.
Dường như bọn nó đảo quanh nơi đây, làm thế nào cũng không ra được, càng không thấy ai lại đây. Theo thời gian trôi qua, sự sợ hãi trong lòng hai đứa nhỏ tăng lên. Cuối cùng, Hạ La không nhịn được òa khóc nức nở.
Cô bé vừa khóc, trong lòng Lương Thâm càng sợ hãi, nhiều hơn là hổ thẹn, nếu không phải cậu kiên quyết muốn kéo Hạ La đi, họ cũng sẽ không lạc đường...
Đều do cậu...
"Chị đừng khóc nữa ~" Cánh tay nhỏ của Lương Thâm ôm Hạ La, bàn tay mũm mĩm nhẹ nhàng vỗ trêи vai cô bé: "Sẽ, sẽ có người đến tìm chúng ta."
Mẹ và bố cậu nhất định sẽ tìm đến cậu.
Đợi sau khi quay về... cậu muốn tìm người anh xấu xa kia tính sổ!!!
Hết chương 65