Edit: Mị Mê Mều
Người đầu tiên phát hiện Hạ La và Lương Thâm không có mặt ở đây trước nhất là Thiển Thiển, cô bé tự lực cánh sinh nướng năm quả trứng cút, vốn định đêm hai quả trong đó chia cho anh và chị, kết quả đi vòng vòng cả buổi cũng không tìm thấy.
Cô bé cầm trứng cút nóng hổi chạy đến bên cạnh Giang Đường, tay nhỏ nhẹ nhàng kéo ống tay áo của cô: "Mẹ ơi, không thấy anh đâu."
Giang Đường không ngẩng đầu: "Anh đang chơi đùa ở dòng sông nhỏ đấy."
Dòng sông nhỏ?
Ánh mắt Thiển Thiển chứa đầy nghi hoặc: "Nhưng bên đó không có ai cả."
Tay Giang Đường khựng lại, ngược mắt nhìn đi.
Trong tầm mắt, trừ mấy người lớn và hai, ba đứa nhỏ ra thì không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, trong lòng cô giật thót, vội vàng đặt đồ xuống đi đến gần tìm một vòng, vẫn không có.
Cuối cùng, Giang Đường cũng nhận ra hai đứa nhỏ này chơi cô.
"Chắc là chạy vào cánh rừng bên kia rồi." Đối mặt với tình huống như thế, Hạ Hoài Nhuận vẫn duy trì bình tĩnh, ánh mắt anh đánh giá xung quanh, trừ ngọn đồi nhỏ chỗ bọn họ ở ra, xung quanh đều là bình địa, nếu bọn nó có ở đây thì đã dễ dàng phát hiện.
"Đi thôi, chúng ta đến cánh rừng tìm xem." Hạ Hoài Nhuận trở về lều lấy hai chiếc đèn pin cầm tay, đưa một cái cho Lâm Tùy Châu.
Lâm Tùy Châu ngước mắt nhìn về phía Giang Đường: "Em ở chỗ này trông con, có tin gì thì gọi điện báo cho bọn tôi."
Cô cau mày, lắc đầu: "Tôi cũng đi."
"Bây giờ trời quá tối, thể lực em có hạn."
Hạ Hoài Nhuận nói theo: "Giang Đường, cô ở lại đây đi, Thiển Thiển cũng cần người chăm sóc."
Thái độ của hai người họ rất kiên trì, nhưng so với bọn họ, Giang Đường còn cố chấp hơn. Trêи mặt cô rõ ràng không còn cười, giọng điệu toát lên chút lạnh lẽo, cứng rắn: "Lâm Tùy Châu, anh ở lại trông Lương Thiển và Sơ Nhất, tôi và giám đốc Hạ đi cho."
Lâm Tùy Châu nhéo ấn đường, tựa như cảm thấy không thích hợp.
Anh còn chưa kịp từ chối, đèn pin trêи tay đã bị Giang Đường cướp mất, lại trong thời gian chớp mắt, người phụ nữ chỉ chừa lại cho một bóng lưng cố chấp.
Nhìn bóng dáng Giang Đường đi xa, Hạ Hoài Nhuận thở dài, tiến lên vỗ vỗ vai Lâm Tùy Châu: "Vậy anh ở đây đi, tôi sẽ chăm sóc tốt Giang Đường."
Ánh mắt Lâm Tùy Châu hoài nghi: "Anh ư?"
Đuôi lông mày Hạ Hoài Nhuận giật một cái: "Giám đốc Lâm, chuyện quan trọng bây giờ là tìm con, xin anh đừng nghĩ lung tung."
"..."
Anh thu sắt mặt lại, mặt không cảm xúc nghiêng người né ra.
*Truyện được đăng trêи s2.truyenhd.com của kittenctump*
Bóng dáng Hai người đi xa, Thiển Thiển ngẩng đầu nhìn Lâm Tùy Châu, mềm mại nhẹ nhàng: "Bố ơi, con cũng muốn đi."
"Ngoan, mẹ sẽ về ngay thôi."
Cô bé hơi không vui gật đầu, hỏi: "Anh không sao chứ ạ?"
"Không sao đâu."
Sau khi động viên xong, ánh mắt Lâm Tùy Châu bất giác dừng trêи Sơ Nhất.
Dáng người nho nhỏ của cậu đưa lưng về phía tầm mắt của người đàn ông, thân thể dưới ngọn đèn thấp thoáng có chút đơn độc.
Đôi mắt dài của Lâm Tùy Châu nhắm lại, ôm Thiển Thiển trở về lều, căn dặn: "Con ở đây chờ bố trước có được không?"
"Con sợ..."
"Bố sẽ đến ngay." Hôn một cái lên trán cô bé, Lâm Tùy Châu kéo mở lều bạt đi đến trước mặt Sơ Nhất.
Người đàn ông kéo ghế dựa ngồi xuống, bản tay lớn xoay thẳng thân hình cậu lại, ép buộc cậu đối diện với anh.
Sắc mặt Lâm Tùy Châu lạnh nhạt, trong con người không hề có chút nhu hòa của người bố.
Vẻ mặt của thiếu niên cũng nhàn nhạt, không nhìn ra chút vui sướиɠ hay đau buồn nào.
"Nhân lúc mọi người không ở đây, bố muốn nói chuyện đoàn hoàng với con, Lâm Vô."
A Vô ngước mắt, lại nhanh chóng cụp xuống.
"Con đã mang họ Lâm, vậy chính là con trai bố, là một người bố, bố có quyền và nghĩa vụ phụ trách về hành động của con."
Khóe môi cậu cong lên, tựa như xem thường.
Giọng điệu Lâm Tùy Châu nhẹ nhàng: "Con có bất mãn và tích tụ gì, bây giờ có thể nói ra."
Im lặng một lúc lâu.
Rốt cuộc A Vô cũng nhìn về phía Lâm Tùy Châu, ánh mắt lạnh băng như rắn rết, mỗi khi nhìn thấy ánh mắt này, trái tim Lâm Tùy Châu cũng sẽ căng lên theo. Sơ Nhất - con trai cả của anh là cậu bé hiền lành dịu dàng như vậy, nhưng trong cơ thể cậu lại có một ác quỷ máu lạnh vô tình. Cậu ta dùng thể xác của cậu, thao túng linh hồn cậu, chi phối suy nghĩ của cậu.
"Tôi có." Cậu ta nói: "Tôi muốn các người chết."
Lâm Tùy Châu mím môi, trêи mặt đã kết băng.
Cậu ta cười trào phúng châm biếm: "Dù có một ngày tôi thực làm gì vợ và con ông, ông cũng không thể làm gì tôi, bởi vì ông sẽ không tổn thương Sơ Nhất, có đúng không?"
"Nhìn ông xem, có tiền lại có quyền, nhưng ngay cả con trai của mình cũng không bảo vệ được, như một kẻ nhu nhược."
A Vô vòng hai tay trước ngực, trào phúng tổn thương tự tôn của Lâm Tùy Châu một cách bất chấp.
Khi bản thân vẫn chưa bại lộ, cậu ta sẽ lợi dụng Lương Thâm và Lương Thiển khiêu chiến quyền uy của người lớn. Sau đó cậu ta phát hiện, tự mình cầm dao mới thú vị.
Cậu ta rất hận.
Không có nguyên nhân, chính là hận.
Hận Lương Thâm, hận Lương Thiển, hận Lâm Tùy Châu, hận Giang Đường, thậm chí hận cả Sơ Nhất.
Cậu ta hận sự thờ ơ của bố mẹ, càng hận sự đơn thuần lương thiện và không tranh với đời của Sơ Nhất. Khi sự thù hận sâu tận xương tủy trở thành chấp niệm, đã khiến cậu ta nhập ma.
"Ha." Lâm Tùy Châu cười lạnh, ánh mắt nhìn A Vô như đang nhìn một con khỉ đang cố tình gây sự.
Bàn tay to lớn thô ráp của người đàn ông sờ lên đầu cậu, anh cũng không tức giận, trái lại nói: "Nếu con có bản lĩnh, vậy thì làm thử xem. Nhưng con không có, con chỉ đang nói xằng nói bậy, con nói bố không bảo vệ được Sơ Nhất, vậy con làm anh trai đã làm được gì? Con chỉ âm mưu tính toán, xúi giục em trai, em gái, cuối cùng giá họa lên người Sơ Nhất."
"Nếu bố là kẻ nhu nhược, vậy con chính là đồ hèn." Đôi mắt Lâm Tùy Châu bình tĩnh, giống như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cậu ta, anh tràn đầy lạnh nhạt: "Tốt nhất là con cầu nguyện cho em trai của con có thể bình an trở về, nếu không... con sẽ biết thế nào là "bố nghiêm khắc"."
Anh nở nụ cười nhẹ nhàng, trở lại lều trại.
Giang Đường và Hạ Hoài Nhuận đã tiến vào rừng rậm, hai chùm ánh sáng lay động trong rừng.
Bóng tối giống như một tấm lưới săn lớn bao phủ toàn bộ mặt đất, cả buổi Giang Đường không nghe thấy tiếng động sốt ruột muốn chết. Khi sự kiên nhẫn dần tiêu hao hết,
cô mới nhớ ra mình còn có tên hệ thống rác rưởi.
"Có dấu chân trêи mặt đất, bọn nhỏ chắc hẳn đi về rìa phía Bắc." Hạ Hoài Nhuận khom lưng nhấc lá rụng lên, hai dấu chân nhỏ song song ở cùng một chỗ, anh ngẩng đầu: "Cô ổn chứ? Có muốn nghỉ ngơi một lát không?"
Giang Đường thở dốc mấy hơi, nhắm mắt: [Ra đây.]
"..."
Không lên tiếng.
[Gọi cậu đấy, Tiểu Khả.]
"..."
Vẫn không lên tiếng.
[Lăn ra đây, bằng không tôi đâm vào cây tự sát!]
"Bố ơi...!!"
"..."
Không có một chút nguyên tắc nào đáng nói.
Tiểu Khả cũng rất xót xa trong lòng, nghĩ hệ thống của người khác ân ân ái ái với ký chủ mỗi ngày, nếu viết tiểu thuyết, suất diễn của hệ thống chiếm ít nhất 30%, nhưng đến chỗ của nó thì không dám nói lời nào, không dám lên tiếng, không dám trút giận.
Giang Đường chẳng muốn dài dòng với nó, vừa đi vừa nói: [Con trai tôi lạc rồi, giúp tôi tìm xem.]
Tiểu Khả: ???
Tiểu Khả: "Sao con trai của cô lạc hoài vậy?"
Giang Đường cũng rất bất đắc dĩ: [Lần này là con trai nhỏ, tìm giúp tôi.]
"..."
Tìm thì tìm, cũng không phải việc gì khó.
Không tới ba giây, Tiểu Khả đã xác định vị trí giúp Giang Đường, dưới một tảng đá phía Tây Nam cách chỗ bọn họ.
Giang Đường nhận được thông tin, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, xuất phát thẳng về phía mục tiêu.
Hạ Hoài Nhuận đi theo sau cô, dấu chân trêи mặt đất dần rõ ràng. Sau đó, Giang Đường thấy Lương Thâm và Hạ La run lẩy bẩy đang ôm lấy nhau, co rúc dưới tảng đá lớn.
Khuôn mặt của bọn nhỏ bẩn thỉu, quần áo bị cành cây quét rách mấy cúc áo, dáng dấp trông vô cùng chật vật.
Lúc này, bọn nhỏ đang nhìn con rắn nhỏ màu xanh đen đang bò bên cạnh đầy sợ hãi, hai đứa nhỏ cũng dám nhúc nhích, giống như cứng đờ tùy ý để con rắn nhỏ bò qua.
Sắc mặt Giang Đường hơi trầm xuống, chầm chậm bước lên.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của ba người, cô nắm con con rắn nhỏ bảy tấc lên, soạt một tiếng, ném vào bụi cỏ không chút do dự.
"..."
"......"
"........."
Vẻ mặt cô bình tình, nhưng tay cầm đèn pin khẽ run.
"Không, không sao chứ."
Lương Thâm có chút không dám tin nhìn Giang Đường "đột ngột xuất hiện", vào giờ phút này, cậu cảm thấy Giang Đường chính là Tử Hà tiên tử điều khiển đám mây bảy màu bay đến đây cứu vớt Tề Thiên đại thánh là cậu.
Sau khi hết khϊế͙p͙ sợ thì chính là tủi thân và sợ hãi dâng trào, Lương Thâm từ dưới đất bò dậy, nghẹn ngào nhào vào lòng Giang Đường.
"Chú nhỏ...!"
Hạ La cũng khóc, nhưng làm thế nào cũng không đứng lên nổi, giơ hai tay đầy khổ sở.
Hạ Hoài Nhuận vội vàng ôm lấy cô bé: "Con không có bị thương chứ?"
Cô bé chỉ khóc, không nói lời nào.
"Mẹ ơi, con, con tưởng mình sắp chết thẳng cẳng rồi, hu oa... hức!" Lương Thâm vừa nấc cụt vừa gào khóc, quấn lấy hai chân cô như con gấu túi, mạnh mẽ bò vào lòng Giang Đường.
Dạo gần đây tên nhóc này ăn mập, một tay Giang Đường ôm rất tốn sức.
"Làm gì dễ dàng chết thẳng cẳng như vậy, nói linh tinh gì đấy!" Cô mắng cậu một chút, đặt cậu lên trêи tảng đá, quay người sang: "Lên nào."
Lương Thâm lau sạch nước mắt, thân thể nho nhỏ nằm nhoài trêи lưng Giang Đường.
Đột nhiên cậu phát hiện mẹ còn gầy yếu, khảnh mảnh hơn khi nhìn, nhưng lại khiến người ta có cảm giác an toàn không thể tả, trong nháy mắt xua tan mọi bất an và hoảng sợ trong lòng cậu.
*Truyện được đăng trêи s2.truyenhd.com của kittenctump*
Giang Đường cõng Lương Thâm quay về.
"Con có thể nói cho mẹ tại sao con tới rừng cây không?"
Lương Thâm ngậm miệng không dám nói, cuối cùng dè dặt đáp: "Anh hai nói trong rừng có nai tiên, bảo con dẫn Hạ La đến đây..."
Lông mi Giang Đường run lên, không nói.
Bỗng nhiên, một tia sáng trắng lấp lóe.
Lương Thâm chỉ vào bầu trời đêm: "Mẹ, là sao băng."
Chùm sáng trắng bạc xẹt qua bầu trời đêm đen nhánh, giống như đom đóm thắp sáng bức tranh vẩy mực, rạng ngời rực rỡ, đẹp không sao tả xiết.
"Con muốn ước."
Lương Thâm đan hai tay lại, vô cùng thành khẩn với sao băng.
Giang Đường thuận miệng hỏi: "Con ước gì vậy?"
Cậu ghé vào tai Giang Đường, giọng rất nhỏ rất nhỏ: "Phải đợi sao băng đi rồi mới nói được, nếu không bị nó nghe thấy sẽ không linh ~"
Chờ một lúc.
Giọng nói Lương Thâm khe khẽ: "Con hy vọng mẹ vĩnh viễn làm tiểu tiên nữ của con."
Nguyện vọng của trẻ con đơn giản tốt đẹp như vậy, dù là Giang Đường cũng hơi xúc động.
Đáng tiếc.
Lương Thâm không thấy được mẹ tiểu tiên nữ, rất nhanh, cậu sẽ thấy được một mẹ ma quỷ khủng bố.
Tay Giang Đường cõng Lương Thâm nắm chặt, đồng tư màu sẫm một mảnh âm u.
Cô muốn nghe theo kiến nghị của Thư Vọng, cho dù nhân cách thứ hai có làm gì đều lựa chọn bao dung tha thứ. Nhưng nếu sự bao dung và thông cảm của cô trong mắt A Vô là mềm yếu, là lệnh thông hành để cậu tùy ý làm bậy, đã vậy... cô không cần nhịn nữa.
Hết chương 66
Tác giả có lời muốn nói:
Cô Giang: Dẫu sao tôi cũng là ma quỷ mà.