An Tư Nhã nhìn gương mặt xinh đẹp của Quý Minh Noãn, tức khắc kinh hoảng, vừa rồi chỉ cảm thấy người phụ nữ đứng xoay lưng mặc chiếc váy xinh đẹp, vừa lúc đi dạo với Mục Hàn, thuận tiện muốn anh ta trả tiền thôi.
Nào ngờ…… Thế mà lại là Quý Minh Noãn?
An Tư Nhã nhẹ nhàng há miệng, muốn rời khỏi chỗ đó, nhưng Mục Hàn lại nheo hai mắt hẹp dài đánh giá Quý Minh Noãn.
An Tư Nhã cảm thấy ánh mắt đó quen thuộc.
Trước kia Mục Hàn chỉ dùng ánh mắt đó nhìn cô ta, nhưng bây giờ dùng ánh mắt đó nhìn Quý Minh Noãn.
Mục Hàn nghe Trương Diệu nói nhà họ Lục không biết từ khi nào có một cô con riêng, người phụ nữ trước mắt còn là một nghệ sĩ nhỏ nhoi suýt bị người đại diện đưa đi bán thân.
Anh ta nghiêm túc nhìn ngũ quan trắng nõn tinh xảo của Quý Minh Noãn, dường như không giống người nhà họ Lục, ngược lại giống……
Anh ta đảo mắt nhìn An Tư Nhã, ôn nhu hỏi: “Em thích chiếc váy này?”
An Tư Nhã gật đầu không phải, không gật đầu càng không phải, rõ ràng là cô ta mở miệng trước.
Nhưng cô ta chỉ muốn kéo Mục Hàn nhanh chóng rời khỏi cửa hàng này, tốt nhất đừng bao giờ để bọn họ chạm mặt nhau.
Không đợi An Tư Nhã mở miệng, Quý Minh Noãn bình tĩnh nói: “Ngại quá, tôi lấy chiếc váy này rồi.”
Cô vừa nhìn thấy Mục Hàn thì kinh hoảng, đã điều chỉnh tâm tình, hiện tại là vợ trên danh nghĩa của Lục Ngôn Thâm, cũng không có bất cứ quan hệ gì với Mục Hàn, sự việc phát triển mấy ngày nay đã sớm lệch khỏi cốt truyện ban đầu.
Đối với An Tư Nhã, cô đã sớm thấy cô ta kỳ lạ trong ngày thử vai.
Sao cô ta lại dễ dàng nhường vai nữ chính cho cô chứ? Còn chỉ tên cô, chuyện này đi ngược lại cá tính của An Tư Nhã trong tiểu thuyết, hơn nữa…… Biểu hiện của cô ta hôm nay cũng có chút kỳ lạ.
Mục Hàn muốn ra mặt cho bạch nguyệt quang của anh ta phải không? Vậy phải xem anh ta ra bao nhiêu tiền.
An Tư Nhã nghe Quý Minh Noãn nói vậy, đột nhiên thay đổi sắc mặt, lạnh lùng cười, nũng nịu tức giận với Mục Hàn: “Anh Mục Hàn, anh nói xem có phải em mặc chiếc váy này rất xinh không? Có phải rất hợp với sợi dây chuyền anh tặng không? Em chưa đeo nó vì chưa tìm được váy hợp với nó, em thấy chiếc váy này rất hợp nó.”
Cô muốn tranh với tôi? Đạo hạnh chưa đủ!
An Tư Nhã cố ý nhắc nhở Mục Hàn từng tặng sợi dây chuyền trong tiệc sinh nhật của cô ta, còn chưa tìm được quần áo phối với sợi dây chuyền đó, Mục Hàn theo đuổi hoàn mỹ, sẽ không tiếc mọi giá mua chiếc váy này cho cô ta.
Mục Hàn nhíu mày, nhớ tới sợi dây chuyền bị An Tư Nhã chê bai, cô ta còn nhớ sợi dây đó?
“À? Vậy à?” Anh ta dừng ánh mắt trên Quý Minh Noãn. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Bắc Phủ.luvevaland. Các bạn có đọc ở các nơi đăng lại bản chuyển ngữ của tụi mình rồi cũng hãy dành chút thời gian qua trang gốc Luvevaland.co đọc để ủng hộ view cho nhóm dịch nữa nhé. Mọi thắc mắc có thể liên hệ qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn.
Lục Chân Chân nghe An Tư Nhã ỏng ẹo nói chuyện, sắp bộc phát bệnh công chúa, so có tiền, Lục Chân Chân chưa bao giờ thua!
Quý Minh Noãn nhẹ nhàng đè cô ấy, bảo cô ấy đừng xúc động.
Lục Chân Chân trợn mắt, khoanh tay xem cô giải quyết thế nào!
“Chị Tư Nhã, chị còn nhớ tôi chứ? Nếu chị thật sự thích chiếc váy này, tôi có thể làm ơn, tặng cho chị đấy, xem như lời cảm ơn tôi dành cho chị vì hôm đó đã đề cử tôi trước mặt đạo diễn Quách, tôi mới có thể nhận vai nữ chính của đạo diễn Quách.” Quý Minh Noãn nói đúng mực, nhưng đôi mắt lại tỏ vẻ ‘cha cô không thèm, cô muốn thì lấy đi’.
An Tư Nhã mở to mắt nhìn cô, ậm ừ: “Tôi…… Sao tôi lại không nhớ?” Cô ta đột nhiên cất cao giọng, nói: “Ai cần cô tặng? Tôi tự mua được!”
Mục Hàn nghe vậy, nhẹ nhàng nhíu mày: “Tư Nhã, không phải em nói đạo diễn Quách nói em không hợp, nên em mới không đóng bộ phim kia? Đây là sao?”
Anh ta có đầu tư bộ phim của Quách Chấn Xuyên, dù là đội sản xuất hay diễn viên, đều là những người nổi tiếng, trước đây Tư Nhã còn nhắc rất nhiều lần muốn tham gia bộ phim đó trước mặt anh ta, nhưng Quách Chấn Xuyên có tư tưởng cũ kỹ, dù biết nữ chính đã được định, nhưng vẫn tổ chức buổi casting để tự an ủi.
An Tư Nhã đã nắm chắc nhân vật này, sao lại từ chối? Còn đề cử một nghệ sĩ nhỏ nhoi vừa vào nghề?
An Tư Nhã cố cố ý lãng tránh vấn đề: “Chẳng phải đạo diễn Quách yêu cầu cao quá, yêu cầu diễn viên càng cao, có lẽ cảm thấy em không hợp.”
Mục Hàn xụ mặt, lạnh lùng nhìn An Tư Nhã, không nói lời nào.
Quý Minh Noãn mặc váy Dior đi giữa hai người, ỏng ẹo xoay một vòng nhỏ: “Xem xem, có phải tôi mặc chiếc váy này rất ngọt ngào không? Khí chất của chị Tư Nhã và tôi cũng không khác nhiều, tuy không đủ trắng, nhưng mặc vào có lẽ cũng đẹp đấy.”
Cô vừa nói vậy, sắc mặt An Tư Nhã lập tức đen như đáy nồi.
Còn có người vô liêm sỉ như cô?
“Cô!”
Quý Minh Noãn nhìn An Tư Nhã đen mặt, lại ỏng ẹo hỏi: “Chị Tư Nhã, chị còn muốn chiếc váy không?”
Quý Minh Noãn tiếp tục ỏng ẹo xoay một vòng, chiếc váy bồng bềnh lướt qua bàn tay hai người, Mục Hàn nhíu mày, An Tư Nhã nghiến răng nhìn cô.
An Tư Nhã mở to mắt nhìn Quý Minh Noãn bày trò trước mặt cô ta và Mục Hàn, phiền chán nói: “Muốn! Gói lại cho tôi đi, ngày mai đưa đến nhà tôi.”
An Tư Nhã dù cắt nát váy cũng sẽ không để Quý Minh Noãn có nó!
Quý Minh Noãn nhìn bọn họ cười, “Được, tính vào tiền của tôi nhé.”
Quý Minh Noãn chuẩn bị đi vào phòng thay quần áo, bóng dáng cao ráo đột nhiên bước vào, nhẹ nhàng kéo làn váy của Quý Minh Noãn.
“Đợi đã.”
Lục Chân Chân học An Tư Nhã, ỏng ẹo gọi Lục Ngôn Thâm: “Anh. Sao giờ anh mới đến!”
Quý Minh Noãn: “……” Em không nói chuyện sẽ chết à?
Lục Ngôn Thâm đã nhìn thấy Quý Minh Noãn đứng đó xoay một vòng, đột nhiên cảm thấy chiếc váy rất đẹp.
Mục Hàn nhìn thấy Lục Ngôn Thâm, cũng kinh ngạc, dù sao cả thành phố đã đồn anh không sống được mấy ngày, mà Mục Hàn đã sớm tính toán thu mua Hằng Thịnh che nửa bầu trời Thành phố Yến sau khi Lục Ngôn Thâm chết.
Mục Hàn không ngờ anh lại khỏe mạnh như Trương Diệu nói.
Anh không hề giống người nằm hai tháng trên giường bệnh, không hề nhìn thấy yếu ớt trên mặt anh, bây giờ còn mặc tây