Nhìn Trương Lỗi bị cảnh sát mang đi, Tô Mạn đỡ Tô Kiến Minh ngồi trở lại ghế sa lon, hai cha con đều không nói gì, trợ lý Tôn thấy vậy, nhỏ giọng nói một tiếng, nhẹ giọng rời đi, để lại không gian cho hai cha con vừa bị lừa gạt.
Hồi lâu, Tô Kiến Minh thở dài một tiếng, “Sau này con định làm gì?”“Sau này?” Tô Mạn phục hồi tinh thần, cười khẽ, “Đương nhiên là đòi lại những thứ vốn nên thuộc về Tô gia chúng ta, ví dụ như tiền mà mẹ Trương Lỗi mượn từ chỗ con, còn có phòng ở.
”Làm như vậy quả thật khoái ý ân cừu, nhưng Tô Kiến Minh không thể không lo lắng đến hai đứa nhỏ, rốt cuộc dù sao cũng là người nhà.
Tô Mạn vừa nhìn liền biết ông ấy đang suy nghĩ cái gì, do dự có nên nói chuyện hai đứa nhỏ bị hoán đổi thân phận cho ba Tô hay không.
“Ba! Thật ra! Con vẫn còn chuyện chưa nói với ba.
”Tô Mạn vẫn luôn chú ý đến thần sắc Tô Kiến Minh, căn bản nhìn không ra cái gì, cũng đúng, lão hồ ly tung hoành trên thương trường, nếu có thể dễ dàng bị cô nhìn ra hỉ nộ, thì mấy năm nay con như làm ăn vô ích rồi.
Tô Kiến Minh liếc cô một cái, thản nhiên nói: “Nói đi.
”“Ba có mang theo thuốc trợ tim hiệu quả nhanh không?” Tô Mạn thật sợ dọa ba Tô trở về bệnh viện.
Ánh mắt Tô Kiến Minh nhìn cô, ý bảo Tô Mạn nhanh chóng nói.
“Tú Tú! thật ra không phải con gái ruột của con.
”Tô Mạn chần chờ hồi lâu, cuối cùng cũng nói chuyện Tô Cảnh Tú không phải huyết mạch Tô gia cho Tô Kiến Minh.
Tô Kiến Minh hai tay khẽ run rẩy, nhưng vẫn có thể