“Con có chắc không?” Tô Kiến Minh run rẩy uống hai viên thuốc hiệu quả nhanh, hít sâu một hơi, “Cho nên con tìm người đi theo Từ Thiến Thiến và Hiểu Kỳ.
”Lúc trước bởi vì tức giận, còn mắng vài câu dã chủng, kết quả đó mới là cháu gái ruột của ông ấy.
“Vâng, sẽ không sai đâu, con đã gặp Hiểu Kỳ rồi, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã biết đó là con gái Tô gia, đúng rồi, con có ảnh của con bé, ba xem con bé giống ai?” Tô Mạn lấy điện thoại ra, bấm mở ảnh Từ Hiểu Kỳ để Tô Kiến Minh xem.
Lấy kính cũ đeo lên, Tô Kiến Minh cầm điện thoại nhìn kỹ nửa ngày.
“Giống như cậu út của con ấy, nếu làn da trắng hơn một chút, mập hơn, quả thực giống y đúc cậu út con.
” Thanh âm Tô Kiến Minh khẽ run rẩy.
Tô Mạn gật đầu, “Kỳ thật cũng có vài phần giống mẹ, ba nhìn ánh mắt và miệng của con bé đi.
”Diện mạo của con gái và con trai vẫn có chút khác nhau, con gái càng nhu hòa, cho nên nhìn cũng giống mẹ Tô.
Tô Kiến Minh vuốt ảnh, trong mắt có ánh nước, “Đúng, có vài phần giống mẹ con.
” Nhìn cô bé gầy gò nho nhỏ trong ảnh, trái tim Tô Kiến Minh mơ hồ đau đớn, vốn cảm thấy Từ Thiến Thiến cũng là một người đáng thương, hiện tại xem ra cô ta và Trương Lỗi đúng là chung một guột.
Vừa nghĩ đến cháu gái ruột đi theo người phụ nữ này, Tô Kiến Minh hận không thể lập tức đến tây bắc mang cháu về, Tô Mạn vội vàng ngăn cản ông ấy.
“Hiểu Kỳ mấy năm nay trôi qua không tốt lắm, có thể sẽ tương đối mẫn cảm, con và Trương Lỗi nhất thời