Ngu Huỳnh bước vào khách điếm Bồng Lai, nhưng không thấy có một vị khách nào.Có lẽ là do cơn bão hai hai ngày trước, vì thế thương lữ vẫn chưa đến huyện, mà những vị khách còn lại cũng rời khỏi khi cơn bão qua đi, khách điếm bỗng trở nên vắng vẻ.Nhìn thấy có người tiến vào khách điếm, tiểu nhị vội vàng tiến lên nghênh đón: "Khách quan là nghỉ trọ hay là.
.
."Lời nói bỗng đổi thành: "Là Dư nương tử sao."Trên mặt Ngu Huỳnh mang theo nụ cười, kinh ngạc nói: "Tiểu nhị ca còn nhận ra ta sao?"Tiểu nhị cười đáp: "Dư nương tử cũng đã đến hai lần rồi, sao ta lại không nhớ chứ? Nếu như ta không nhớ, chưởng quỹ chắc sẽ không tiếp tục thuê ta làm việc đâu."Tiểu nhị sao lại không nhớ rõ chứ? Hắn rất ít khi thấy nữ tử đến bàn chuyện làm ăn, Dư nương tử này chính là một người trong số đó.Ngày ấy nàng đem nhiều thảo dược đến đây như vậy, khẳng định kiếm được không ít bạc, không chỉ có như vậy, hắn còn nghe tên hầu nói Dư nương tử này dường như đã ký ấn thư với dược thương, lần tới sẽ còn thu mua dược liệu của Dư nương tử.Mặc dù Dư nương tử trước mắt chỉ quần vải áo thô, tiểu nhị cũng không dám thất lễ.Tiểu nhị khách khí hỏi: "Không biết Dư nương tử đến nghỉ trọ hay là ở trọ?"Ngu Huỳnh vốn muốn hỏi thăm về chuyện dược thương, nhưng nếu nàng không gọi món ăn nào, e sợ chưởng quỹ kia cũng sẽ không cao hứng, suy nghĩ một chút, nàng nói: "Chỉ đến ăn một tô mì, còn có.
.
."Dừng một chút, nàng liếc nhìn chưởng quỹ đang gảy bàn tính trước quầy, hạ thấp giọng nói: "Ta đến đây chủ yếu là muốn hỏi Tiểu nhị ca một chút chuyện."Khi tiểu nhị nhận được bạc, hắn nắm trong lòng bàn tay sờ nắn, sau đó nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn, vội vàng chào đón: "Dư nương tử ngồi xuống trước đi, ta sẽ bưng lên rất nhanh."Tiểu nhị dẫn Ngu Huỳnh đến ngồi bàn dành cho khách ở cạnh cầu thang, hắn nói: "Dư nương tử chờ một chút, ta sẽ quay lại ngay."Một bát mì, rất nhanh đã được đem lên.Sau khi đặt mì xuống, tiểu nhị thấp giọng hỏi: "Không biết Dư nương tử muốn nghe được chuyện gì?"Ngu Huỳnh hỏi thẳng vào vấn đề: "Ngoại trừ những dược thương họ Triệu lúc trước ở trong khách điếm Bồng Lai này, thì còn có những dược thương khác ở đây không?"Tiểu nhị sửng sốt một chút, lập tức hiểu rõ, Dư nương tử này lại có dự định khác.Hắn chần chờ một chút, khổ sở nói: "Dù sao cái này cũng là chuyện riêng của khách nhân, ta không tiện tiết lộ.
.
."Ngu Huỳnh biết rõ đạo lý hài tử không dụ được sói, vì thế lại đặt thêm 5 văn tiền để trên bàn, nàng thấp giọng nói: "Nếu như có thể được tiểu nhị ca tiết lộ, sau này nhất định ta sẽ không bạc đãi tiểu nhị ca."Tiểu nhị nhìn những đồng xu trên bàn, liếc nhìn chung quanh sau mới đưa tay nhặt những đồng xu đó lên và dắt vào thắt lưng.Hắn hạ thấp giọng nói: "Quả thật có dược thương vãng lai đến đây, nhưng bọn họ không giàu có như dược thương họ Triệu này, phần lớn đều là những người buôn bán nhỏ, thu dược liệu không nhiều, giá của ước chừng cũng không cao bằng dược thương họ Triệu."Ngu Huỳnh cảm thấy con ruồi dù nhỏ đến đâu cũng là thịt, như vậy vẫn tốt hơn là đem đến y quán.Suy nghĩ một chút, Ngu Huỳnh nói: "Tiểu nhị ca, ngươi nghĩ đi, nếu Triệu đông gia có thể cùng ta bàn chuyện buôn bán, còn đặt mua thêm mấy trăm cân dược liệu rồi, điều này có phải nói rằng dược liệu của ta là rất tốt đúng không?"Tiểu nhị suy nghĩ một chút, nhớ tới tên hầu đi theo dược thương từng nói qua với hắn, rằng dược liệu của Dư nương tử so với phần lớn dược liệu thu mua được đều tốt hơn.Nghĩ như vậy, hắn cũng tán thành gật đầu."Đã như vậy, không bằng tiểu nhị ca cùng ta hợp tác đi."Tiểu nhị sững sờ, lập tức cười nói: "Dư nương tử đừng đùa với ta nữa, ta không biết về dược liệu, chúng ta hợp tác như thế nào chứ?"Ngu Huỳnh nhẹ nhàng nói: "Ý của ta là, tiểu nhị ca hỗ trợ giúp đỡ giới thiệu với dược thương đến trọ ở khách điếm một, hai loại thảo dược của ta, nếu như tiểu nhị ca hỗ trợ thương lượng buôn bán, nếu như thành công thì sẽ chia cho tiểu nhị ca một phần tiền lời, tiểu nhị ca ngươi cảm thấy như thế nào?"Tiểu nhị nghe sẽ được chia một phần lợi nhuận, hơi kinh ngạc nhưng vẫn mơ hồ chưa tin vào lời nàng nói, vì thế nói lời từ chối: "Ta bất quá chỉ là một tiểu nhị chạy vặt bình thường, đâu có bản lãnh gì, Dư nương tử đánh giá ta quá cao rồi."Ngu Huỳnh cũng không vội, chỉ chậm rãi nói: "Không dối gạt với tiểu nhị ca, ta lúc trước cũng từ Triệu đông gia mà kiếm được bảy, tám trăm văn tiền, nên một phần tiền cũng có đến bảy mươi, tám mươi văn.
Nếu là những dược thương nhỏ thì cũng mua đến mấy chục cân dược liệu, tích tiểu thành đại, nếu hai dược thương nhỏ lại muốn mua dược liệu của ta thì cũng có được số bạc này, tiểu nhị ca từ bên trong như xe chỉ luồn kim, kiếm thêm bảy mươi, tám mươi văn tiền, chẳng phải là vẹn toàn đôi bên hay sao?"Nghe được Dư nương tử nói sẽ kiếm được bảy, tám trăm văn tiền, tiểu nhị hiện tại hơi cả kinh, đây chính là bằng với khoảng tiền lương của hắn trong nửa năm."Tiểu nhị ca không tin tưởng ta, cho nên mới nói những lời này, ta biết, nhưng sau này dược liệu của ta đều đưa tới khách điếm, việc buôn bán đều diễn ra dưới mắt của tiểu nhị ca, ta còn có thể lừa gạt tiểu nhị ca hay sao?"Tiểu nhị bị nói đến khiến trong lòng khẽ động.Ngu Huỳnh thấy vậy, tiện đà nói thêm: "Ta đã nghĩ qua, tiểu nhị ca hiện tại cũng đã mười bảy mười tám tuổi rồi, nếu còn chưa cưới vợ thì tranh thủ kiếm nhiều bạc một chút có thể cưới được một mỹ nương tử, nếu như đã cưới tức phụ rồi, vậy kiếm nhiều bạc hơn để sống một cuộc sống thoải mái hơn, phải không?""A Phúc, A Phúc, ngươi chạy đi đâu rồi, còn không mau đến tiếp đãi khách!"Bỗng nhiên truyền đến tiếng hét thiếu kiên nhẫn của chưởng quỹ, cũng làm gián đoạn cuộc nói chuyện của hai người.Ngu Huỳnh nói: "Ta hôm nay ở quán ăn Ngô ký đến cuối giờ Mùi, nếu như tiểu nhị ca nghĩ kỹ có thể nói cho ta biết.
Nếu ta không có ở đó, ngươi cũng có thể nhắn với chưởng quỹ nơi đó, khi ta trở lại sẽ bàn với tiểu nhị ca cân thận hơn."Tiểu nhị gật đầu có chút bận tâm, sau đó nói với chưởng quỹ: "Đến đây đến đây."Ngu Huỳnh nhìn tiểu nhị rời đi, âm thầm thở phào.Tiểu nhị trong khách điếm ăn nói nhanh nhẹn, là người thích hợp nhất để làm công việc bán hàng này.Không chỉ có nguồn tin tức rộng rãi.
Hơn nữa dược thương thường xuyên nghỉ trọ ở khách điếm thì sẽ có nguồn khách ổn định, vì thế tiểu nhị chính là ứng cứ viên thích hợp nhất để hỗ trợ.Nếu như tiểu nhị có thể đồng ý hỗ trợ, vấn đề này chắc chắn làm ít mà hiệu quả nhiều, ngay cả khi chia cho hắn một phân rưỡi tiền lãi, nàng nghĩ chính mình cũng chấp nhận.Nhưng nếu như tiểu nhị không đồng ý, nàng chỉ có thể nghĩ thêm biện pháp khác.Chỉ là, cái biện pháp khác không thể hữu hiệu bằng cái này, xét cho cùng tiểu nhị còn có thể giúp cho việc tiếp tục duy trì khách hàng.Trong khi đang ăn mì, Ngu Huỳnh vẫn đang suy nghĩ trước một cách khác.Ăn xong tô mì, Ngu Huỳnh trở về quán ăn, ngay lúc bận rộn nhất nên nàng cũng vào giúp đỡ một chút, đến lúc thấy thời gian cũng không còn sớm, tiểu nhị vẫn chưa đến.Đáy lòng Ngu Huỳnh trầm xuống, cảm thấy chắc là không xong rồi.Ngay cả khi không được việc, thì những thứ cần mua cũng phải đi mua.
Nàng thu hồi tâm tư, cõng cái sọt đi tới chợ để mua đồ.Nàng trước đã tính qua những món cần mua, cho nên hôm nay lúc ra khỏi nhà, nàng đã đem theo