"Dược thiện hay lắm!"Ngu Huỳnh bị tiếng hét đột ngột của Trần chưởng quỹ làm cho giật mình, cân nhắc một hồi, nói: "Trần chưởng quỹ, quán này của ông chủ yếu là buôn bán nhỏ, kinh doanh dược thiện có phải không thích hợp lắm không?"Trần chưởng quỹ có chút kích động, lại nghe nàng nói vậy, phản ứng lại thấy cũng đúng.Dược thiện là những món được phục vụ trong các tửu lâu lớn, chủ yếu dành cho nhứng gia đình giàu có hoặc sĩ tộc.
Mà khách tới quán Ngô ký dùng cơm, đại đa số muốn được ăn no, dược thiện xác thực không thích hợp lắm.Trên mặt Trần chưởng quỹ lộ ra vẻ đáng tiếc, lập tức lại nói: "Dư nương tử nếu đã biết làm dược thiện, không bằng đi đến những tửu lâu đó thử vận may xem, nói không chừng có thể bán được một hai phương thuốc, sau không cần lo ăn mặc?"Ngu Huỳnh cười khẽ một tiếng, khiêm tốn nói: "Ta làm dược thiện cũng không được coi là quá ngon, thiên về bồi dưỡng thân thể nhiều hơn.
Với lại, ta bất quá cũng chỉ là phụ nhân bình thường, phương thuốc của ta so với phương thuốc của lão đại phu, kết quả các đại tửu lâu chọn ai không cần nói cũng biết."Trần chưởng quỹ cẩn thận suy nghĩ một chút, đúng là cái lý lẽ này.Trên đời này, không phải ai có bản lãnh đều có thể phát huy tài năng, nếu không gặp được Bá Nhạc, chung quy cũng chỉ là người tầm thường.Ngu Huỳnh lại cân nhắc một chút, nghĩ đến các cửa hàng trà thảo dược của thời hiện đại, nói: "Tuy rằng không làm dược thiện được, không bằng Trần chưởng quỹ nói với đông gia, ở bên ngoài cửa hàng dựng một lều bán trà, có thể buôn bán cả ngày."Trần chưởng quỹ cười nói: "Trong thành này có không ít trà viện, hơn nữa sấy trà cùng với pha trà tốn quá nhiều thời gian, đông gia cũng sẽ không muốn phí nhiều thời gian để quản lý."Suy nghĩ một chút, lại cảm thấy Dư nương tử hiểu biết thảo dược, nói không chừng biết không ít công thức nấu trà thảo mộc.Trần chưởng quỹ cân nhắc một chút, nói: "Đông gia không có tâm để quản lý, nhưng Dư nương tử có thể suy nghĩ một chút."Ngu Huỳnh sửng sốt: "Ta?"Trần chưởng quỹ gật đầu, nói: "Lúc trước bên ngoài cửa hàng cũng cho người khác thuê để dựng lều trà, vốn định trước là để thu hút khách hàng, nhưng không ngờ người đó không tiếp tục làm tiếp, đợi mấy tháng không có ai thuê, sau đó đông gia cũng không cho ai thuê nữa."Nói đến đây, Trần chưởng quỹ tán dương: "Dư nương tử có bản lĩnh như vậy, lại hiểu biết các loại thảo dược, thức uống giúp hạ hỏa hoặc ấm bụng khẳng định có thể làm được, không bằng thuê chỗ để dựng lều trà, như thế nào?"Ngu Huỳnh cẩn thận suy xét về lời đề nghị của Trần chưởng quỹ.Nhưng sau khi nghĩ lại, cho dù nàng có lòng muốn thử, nhưng hiện tại bạc tích góp được phải dùng cho nhiều chuyện khác, nàng hầu như rất bận rộn không thể phân thân thêm, bây giờ việc buôn bán trà thảo dược khẳng định là không thể thực hiện được.Nghĩ đến đây, Ngu Huỳnh nói: "Hiện ở trong nhà có rất nhiều chuyện ta cần phải xử lý trước, ít nhất phải hơn hai tháng mới có thể thảnh thơi một chút."Trần chưởng quỹ lộ ra mấy phần đáng tiếc, nhưng vẫn nói: "Không vội, tóm lại trong thời gian ngắn đông gia cũng sẽ không dán giấy đỏ cho thuê, chỉ cần còn chưa cho người khác thuê, khi nào Dư nương tử muốn thuê, ta sẽ báo trước cho đông gia ông ấy đều sẽ đáp ứng."Ngu Huỳnh cảm ơn Trần chưởng quỹ, sau đó tổng kết đơn hàng hôm nay.Bởi vì mấy ngày nay khí trời cũng không quá nóng, vì thế bánh đúc đậu vẫn chưa bán hết, tính xong còn chưa 10 văn tiền.Nhưng Trần chưởng quỹ nói ngày mai sẽ nóng lên, bảo nàng làm thêm một ít.Ngu Huỳnh có mang theo thịt quả đến, vì thế rất thuận tiện, trực tiếp ở phòng bếp của quán ăn mà chuẩn bị.Cây sắn dây; thời kỳ của quả là chín tháng, nàng cũng có tích trữ quả, tạm thời không cần lo lắng vấn đề nguyên vật liệu.Sau khi làm xong bánh đúc đậu, cũng gần đến giờ về nhà.*Phục An Phục Ninh như thường lệ đứng ở cửa thôn chờ tiểu thẩm.Có thôn dân nhìn thấy hai anh em bọn họ, trêu ghẹo nói đùa: "Lại đang chờ tiểu thẩm của các ngươi sao, hẳn đã xem tiểu thẩm như là nương của các ngươi rồi hả?"Phục An nghe nói như thế, mắt trừng chằm chằm.Chờ người đi rồi, Phục An mới nhỏ giọng nói với muội muội: "Muội muội, nương là nương, tiểu thẩm chính là tiểu thẩm, nếu như xem tiểu thẩm là nương, nương của chúng ta sẽ rất đau lòng."Phục An mím môi suy nghĩ một chút, nói: "Tiểu thẩm cũng là người thân của chúng ta, cũng giống với nương, vì thế không được lẫn lộn, biết không?"Trí nhớ của Phục An về nương đã rất mờ nhạt, nhưng cậu vẫn nhớ tới nương lúc rời đi, đã ôm cậu cùng với muội muội khóc rất lâu.Nương rất yêu thương bọn chúng, vì thế không thể lãng quên bà ấy được.Nhưng tiểu thẩm đối với bọn chúng cũng rất tốt, cũng quan trọng giống như nương của bọn chúng.Phục Ninh đối với nương không có ấn tượng, nhưng nghe ca ca nói vẫn gật gật đầu.Nương là nương, tiểu thẩm là tiểu thẩm, mặc kệ tiểu thẩm là ai, bé đều yêu thích.Lúc Ngu Huỳnh trở lại, cả hai đều cùng nhau chạy về hướng của xe bò.Sau khi Ngu Huỳnh bước xuống xe, hai bên tay mỗi bên dắt một đứa trở về nhà.Về đến nhà, Ngu Huỳnh uống một hớp nước, liền bắt đầu chuẩn bị cơm tối.Có nồi nấu ăn, Ngu Huỳnh cũng không cần chờ nấu cơm xong rồi mới nấu thức ăn.Trong lúc nấu cơm, nàng bắt đầu chưng cá, để vào một lát gừng và lá tía tô để khư mủi tanh.
Sau khi chưng cá, mới bắt đầu thắng mỡ heo.Cá chưng, thịt hầm khoai sọ, rau cải trắng xào mỡ heo, còn có canh cải trứng.Đại lang Hà gia đang làm thuê tại nhà sĩ tộc, không có ở trong nhà, nay Hà gia cũng chỉ có Hà thúc Hà thẩm, còn có tức phụ cùng tôn tử, bao nhiêu món ăn như thế cũng đủ rồi.Bưng thức ăn vào nhà, Ngu Huỳnh hỏi Phục Nguy: "Ngày hôm nay cùng với Hà thúc bọn họ cùng ăn cơm, ngươi có phiền không?"Phục Nguy cười nhạt: "Không sao."Ngu Huỳnh âm thầm thở ra: "Vậy thì tốt."Sau khi đặt thức ăn xuống, nàng liếc nhìn nụ cười nhàn nhạt trên mặt Phục Nguy, đáy lòng có mấy phần lo lắng.Kể từ khi bọn nha sai đến đây ngày hôm kia, Phục Nguy tựa hồ rất khác so với trước đây.
Trên mặt hắn có thêm ý cười, so với ngày trước nhiều hơn mấy phần thâm trầm khiến người khác không thể nhìn thấu.Nàng xoay người đi ra ngoài, lần lượt mang đồ ăn đã nấu xong vào trong nhà, nhưng vẫn chưa thấy Hà thúc bọn họ đến, nên bảo Phục An Phục Ninh đi gọi đến.Chỉ chốc lát sau, Phục An đi cùng Hà thúc, Phục Ninh đi cùng Hà thẩm, tức phụ Hà gia là Tôn thị đi với nhi tử vào đến trong sân.Hà thúc tiến vào sân, nói với La thị rằng: "Cũng không phải ngày lễ, sao bỗng dưng lại gọi chúng ta đến dùng cơm?"Ngu Huỳnh nghe được âm thanh, từ phòng bếp thò đầu ra, cười nói: "Không phải dịp lễ tết, lẽ nào không thể mời Hà thúc và mọi người đến dùng cơm được sao ạ?"Nói xong, nàng lại nói với Phục An: "Cháu dẫn Hà thúc và Hà thẩm vào nhà ngồi nói chuyện trước đi, nấu xong canh là có thể ăn cơm được rồi."Hà thúc bị Phục An nắm lấy tay kéo kéo vào trong nhà, nên đành bất đắc dĩ: "Hà thúc tự mình đi, không cần cháu phải dẫn."Hà thúc đã từng vào đến nhà chính và nói chuyện với Phục Nguy, vì thế khi găp lại Phục Nguy, ông không thấy tò mò lắm.Nhưng Hà thẩm và tức phụ đều chưa từng nhìn thấy Phục Nguy, vì thế không khỏi cảm thấy hiếu kỳ đối với nhị lang Phục gia bị ôm sai này.Sau khi vào nhà, bọn họ không khỏi nhìn về phía nam tử ngồi ở trên giường trúc.
Nhìn thấy hình dáng của nam tử, Hà thẩm cùng với Tôn thị không thể không nhìn chằm chằm.Sắc mặt Phục Nguy ung dung nhìn về những người tiến vào và hơi gật đầu: "Hà thúc, Hà thẩm."Hà thúc gật đầu, Hà thẩm phản ứng chậm hai giây mới "À" đáp lại một tiếng.Hà thẩm vốn tưởng rằng mình sẽ nhìn thấy một nam tử bệnh tật, chán