Dưới lòng bàn tay của Phục Nguy là bàn tay mềm mại của nữ tử, chốc lát sau, hắn đã rút tay lại. Đặt tay lại trên chân của mình và xoa nhẹ, dường như hắn vẫn cảm giác được xúc cảm ấm áp non mềm lưu lại.
Với hai từ "tin tưởng" mà Phục Nguy và Ngu Huỳnh nói đó, lại đánh thẳng vào tâm của hai phu phụ Hà gia.
Hà thúc Hà thẩm vốn thuộc gia đình giàu có, nhưng do gia tộc phạm tội bị liên lụy lưu đày đến Lĩnh Nam. Mấy chục năm qua, bọn họ sớm đã bị những khó khăn của cuộc sống hàng ngày mài mòn góc cạnh, vì thế đã tiếp nhận hiện thực.
Từ khi trở thành tiện tịch, chuyện được tin tưởng hoặc tin tưởng người khác, đều quá xa vời với bọn họ. Bây giờ nghe được bị người tín nhiệm, cái cảm giác này xa lạ rồi lại quen thuộc.
Ánh mắt Phục Nguy lướt qua vẻ mặt kinh ngạc của Hà thúc Hà thẩm một chút, chậm rãi nói rằng: "Cháu và Lục nương rất muốn đón đại huynh đại tẩu trở về, cũng mong Hà nhị lang cũng có thể sớm ngày trở về. Nhưng sau khi chúng cháu đã đem hầu như toàn bộ bạc chuộc thân cho đại huynh cùng đại tẩu, không còn dư lại bao nhiêu, vì thế cũng không thể giúp đỡ được gì."
Hà thẩm dường như hiểu ý của hắn, thở dài nói: "Không cần cảm thấy áy náy, các cháu cũng không nợ chúng ta cái gì, chúng ta hiểu được, nên sẽ không vì đố kỵ mà phát sinh hiềm khích với các cháu."
Phục Nguy thế nhưng lại lắc đầu: "Cháu cũng không phải là ý này."
Hà thúc Hà thẩm nghi hoặc, lại nghe hắn trầm ổn nói: "Hai nhà chúng ta luôn giúp đỡ lẫn nhau, không phải người thân nhưng cũng hơn hẳn người thân, vì thế tuy về tiền bạc không giúp đỡ được gì, nhưng ở phương diện kiếm bạc, cháu cùng Lục nương đều mong muốn giúp đỡ Hà thúc Hà thẩm, hi vọng Hà thúc Hà thẩm cũng có thể sớm ngày tiết kiệm đủ bạc đón Hà nhị lang quay trở về."
Phục Nguy ngữ điệu ôn hòa, âm điệu bằng phẳng, không tên khiến người ta sinh ra tín phục cảm.
Ngu Huỳnh biết Phục Nguy đang nói những câu khách sáo, nhưng biết hắn là vì thuyết phục Hà thúc Hà thẩm mới nói như vậy, vì thế cũng phối hợp với hắn.
Nàng nói: "Đến tháng mười còn đến tận hai, ba tháng, dù sao thời gian cũng còn dài. Vì thế cháu cũng đang tìm kiếm những dược thương nhỏ khác, nếu như tìm được, chỉ cần trong bỏ ra một vài buổi sáng, Hà thúc Hà thẩm có thể cùng cháu vào núi hái thảo dược, còn việc phơi thảo dược và những công đoạn sau cứ để cháu làm là được."
Suy nghĩ một chút, Ngu Huỳnh tiếp tục: "Nếu như Hà thúc Hà thẩm đồng ý, thì việc bán thảo dược có thể thu mua theo cân, cũng có thể dựa theo kiểu tính tiền công để trả cho Hà thúc Hà thẩm."
Ngu Huỳnh và Phục Nguy sau khi nói xong thì nhìn Hà thúc Hà thẩm, lẳng lặng chờ đợi đáp án của bọn họ.
Hai phu phụ Hà thúc Hà thẩm tự nhiên bị rất nhiều thông tin đưa tới, lập tức choáng váng.
Hà thúc từ từ mới bình tĩnh lại. Còn Hà thẩm không đưa ra được chủ ý mà nhìn về trượng phu của mình.
Hà thúc liếc sang Phục Nguy cùng Ngu Huỳnh, sau một hồi trầm tư, lại theo lý trí nói: "Nếu chỉ làm mấy ngày thì hoàn toàn không có vấn đề, thế nhưng nếu làm tận hai, ba tháng, nói thật, trong lòng ta không chắc chắn."
Ông nhìn về phía Ngu Huỳnh, còn nói: "Cháu tuy đã ký khế ước chuyện cung cấp năm trăm cân dược liệu cho dược thương, nhưng những người này đều lữ thương thường vào nam ra bắc, không có điểm dừng chân chuẩn xác, cũng không biết sau này hắn ta có đến Lĩnh Nam nữa hay không."
Ngu Huỳnh còn chưa trả lời, mà Phục Nguy, người đã từng là con trai của quan lại hơn hai mươi năm đã mở miệng trước: "Nếu là thương lữ, như vậy sẽ có tư liệu ở nha môn, nếu không thì trạm kiểm soát địa phương không dễ để cho những thương lữ này mang theo vật tư mà thông hành, có rất nhiều trạm kiểm soát, mỗi nơi bọn họ đều phải để lại thông tin, chúng ta quả thực không biết điểm dừng chân của bọn họ, nhưng chúng ta có thể quan phủ tra sẽ biết được."
Nghe Phục Nguy phân tích xong, nguyên bản Ngu Huỳnh đối với việc giao dịch buôn bán này vẫn còn có chút lo lắng, hiện tại đã an tâm hơn chút.
Chỉ có Hà thúc vẫn chưa cân nhắc xong.
Phục Nguy nhìn về phía Ngu Huỳnh: "Trước đem khế thư mang đến cho Hà thúc Hà thẩm xem qua một chút."
Ngu Huỳnh biết được dụng ý của Phục Nguy, nên cũng đứng lên đi sang gian nhà bên cạnh để lấy khế thư.
Do gian nhà hiện giờ thường xuyên có người ra vào, ăn cơm cũng ở bên trong gian này, vì thế Ngu Huỳnh đem khế thư và bạc cất ở gian nhà sát vách, giấu bên dưới chiếc giường rơm.
Lúc Ngu Huỳnh từ trong nhà đi ra, Tôn thị cùng hài tử trong sân đều tò mò nhìn về phía nàng. Ngu Huỳnh vào nhà, tìm lấy khế thư, sau đó thì trở lại.
Sau khi nàng ngồi vào chỗ cũ, yên lặng đem khế thư đưa cho Hà thúc.
Hà thúc xuất thân từ gia đình giàu có, tất nhiên sẽ biết chữ. Ông tiếp nhận khế thư, mở ra xem kỹ, trên mặt lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc.
Phục Nguy chậm rãi nói: "Lữ thương nếu không chịu lập ra chứng từ, xác thực không thể tin, nhưng đã ký tên cũng chưởng ấn, nếu như có bội ước, chúng ta có thể đến huyện nha để cáo trạng. Huyện nha cũng sẽ căn cứ vào tư liệu thông quan mà tìm được thông tin về nguyên quán và nhà ở của lữ thương, lữ thương này nếu như bội ước thì cái lợi không đủ bù đắp cái đã mất đi, như không có thiện ý, cần gì phải tự dưng làm khó bản thân hắn?"
Hà thúc cẩn thận suy nghĩ một chút, lời Phục nhị lang nói quả thật có đạo lý.
Nghĩ như vậy, ông dĩ nhiên đã động tâm, dù sao chứng từ bên trên không phải năm mươi cân, mà đến năm trăm cân thảo dược.
Con trai cả phải làm ruộng thuê cho các nhà sĩ tộc, một ngày hai bữa, một tháng được nghỉ một ngày, một tháng bất quá chỉ nhận được 10 cân gạo và 150 văn tiền. Ở huyện Ngọc này xem như đã là đãi ngộ vô cùng tốt.
Con trai cả còn phải nuôi gia đình hắn, không thể đem giao hết toàn bộ tiền công được, một tháng chỉ đưa được 120 văn.
Mà hoa màu trong ruộng chỉ mới bắt đầu gieo trồng trong năm nay, còn thêm các loại thuế má, ít nhất bọn họ phải tiết kiệm khoảng một năm, mới có đủ bạc đón đứa con trai thứ hai trở về.
Mỏ đá là nơi như thế nào chứ, Hà thúc đã ở đó nhiều năm, đương nhiên biết rõ. Nếu như có thể, ngay cả một ngày ông cũng sẽ không muốn để cho nhị lang của ông chờ đợi ở đó.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Hà thúc dần kiên định, cũng lập tức quyết định: "Phải làm! Chúng ta sẽ cùng các cháu cùng nhau buôn bán dược liệu này!"
Phục Nguy tựa hồ không có chút bất ngờ nào, khóe miệng lộ ra ý cười nhàn nhạt, nhìn mấy người xung quanh một chút, nói: "Ngay cả anh em ruột thì cũng phải minh bạch rõ ràng, nếu muốn cùng làm, thì một bên sẽ bàn bạc cẩn thận về phương diện giá cả, để tránh khỏi sau này sinh ra tranh chấp cùng hiềm khích."
Hà thúc nói: "Đó là điều tất nhiên." Nói xong, cũng đưa chứng từ giao trả lại.
Ngu Huỳnh tiếp nhận chứng từ, ngẫm nghĩ hồi lâu sau, mới hỏi: "Vậy Hà thúc, thúc dự định dựa theo cân để tính, hay là muốn tính theo tiền công?"
Hà thúc Hà thẩm có chút mờ mịt.
Ngu Huỳnh lại nói: "Cháu hiện tại cũng không có nhiều bạc, đều dựa theo số cân theo quy định mà thu, bán xong thì mới có bạc, sau đó thì mới có thể trả bạc cho thúc. Còn nếu theo tiền công, nếu thu trong thời gian ngắn thì có thể trả công ngay, còn nếu lâu hơn thì chỉ có thể trả trước một nửa tiền công."
Hà thẩm thấy Lão đầu tử nhà mình nói muốn làm, bà không khỏi hiếu kỳ hỏi: "Hai phương diện này, khác nhau ở chỗ nào?"
Ngu Huỳnh nói: "Trước khi giải thích, cháu sẽ đem mọi thứ nói rõ ràng trước."
"Thứ nhất, cháu sẽ phụ trách tìm kiếm thương nhân thu mua dược liệu. Thứ hai, sau này có khả năng sẽ phải thông qua nhiều mối quan hệ khác nhau để tìm kiếm dược thương mới, vì thể sẽ phải tốn một ít chi phí. Thứ ba, việc phơi thảo dược hay cất trữ thảo dược sẽ do cháu phụ trách."
"Với ba điều trên, thì sau này cho dù cháu bán được bao nhiêu bạc, cháu sẽ trả cho Hà thúc số bạc cố định, nhưng sẽ thấp hơn một nửa của 21 văn tiền."
Hà thúc suy tư một hồi, mới nói: "Ta có nghe người trong thôn nói rằng khi họ cõng một sọt thảo dược lớn đi đến đi y quán, sau khi bán chỉ kiếm được 2 văn tiền, vì thế nếu cháu có thể trả 3, 4 văn thì cũng đã là giá hời rồi."
Ngu Huỳnh cười cười, nói rằng: "Tuy một cân không được 10 văn tiền, thế nhưng có thể dựa theo phẩm chất mà thu, nếu phẩm chất thì thu 8 văn tiền một cân, phẩm chất bình thường thì thu 7 văn tiền, nếu xem là dược liệu quý sẽ được tính theo lạng, 2 văn tiền một lạng."
Phu phụ Hà gia lộ vẻ kinh ngạc.
Hà thẩm: "Nhiều, nhiều như vậy sao?"
Lúc này, Phục Nguy ở một bên nói: "Cái giá này chỉ dành cho Hà gia, nếu sau này có thêm những người khác hỗ trợ, cũng sẽ không đưa ra cái giá thế này."
"Mặt khác, về lâu dài, nếu việc kinh doanh dược liệu của Lục nương được mở rộng, Hà thúc Hà thẩm cũng nhận thức được nhiều thảo dược hơn, công việc kiểm tra thảo dược sẽ giao phó toàn bộ cho Hà thúc Hà thẩm, đến lúc đó, trực tiếp sẽ dựa theo lợi nhuận mà chia hoa hộng cho Hà thúc Hà thẩm, cháu tin rằng không lâu sau, Hà gia không chỉ có thể đón Hà nhị lang về nhà, mà còn có thể có cuộc sống ngày càng tốt hơn."
Ngu Huỳnh càng nghe Phục Nguy nói, càng cảm thấy kỳ lạ.
Một lát sau, nàng mới nhận ra việc thỏa thuận buôn bán này vẫn chưa được thực hiện xong, Phục Nguy không phải đang vẽ ra một cái bánh lớn cho Hà thúc Hà thẩm hay sao?
Thấy được cái bánh ngon, Hà thúc Hà thẩm liền động tâm, trong đầu mơ hồ có một ngọn lửa nhiệt tình hiện lên.
Ngu Huỳnh thấy Hà thúc Hà thẩm dường như thiên về phương diện thu mua, nhưng vẫn đem cách thức trả tiền công ra nói: "Dựa theo cân thu mua sẽ như thế. Mặt khác nếu dựa theo phương thức tiền công, một ngày sẽ được 15 văn tiền, nhưng phải bảo đảm một ngày ít nhất phải có hai cân thảo dược, nếu như không đủ hai cân, hoặc ít hơn một cân, chỉ có thể tính 7 văn tiền một ngày."
Tuy rằng tính theo hai phương thức cũng không khác nhau mấy, nhưng theo cách thứ nhất không có hạn mức tối đa, Hà thúc Hà thẩm đều thiên về cách thứ nhất.
Hà thúc lựa chọn nói: "Cách thứ nhất, dựa theo cân mà tính."
Ngu Huỳnh: "Hà thúc đừng vội quyết định, cuối cùng còn có một việc, nhất định phải thận trọng."
Hà thúc lộ ra vẻ nghi hoặc.
Ngu Huỳnh sắc mặt túc nghiêm, nói: "Trong núi hung hiểm, cho dù chỉ xung quanh ngoài núi nhưng đều có khả năng đối mặt trước nguy hiểm. Những chuyện này, Hà thúc Hà thẩm hẳn là biết được, hơn nữa dược liệu càng quý giá, cũng đồng nghĩa với nguy hiểm sẽ càng ngày càng lớn, cháu hi vọng Hà thúc Hà thẩm suy nghĩ kỹ, sau đó trả lời với cháu cũng không muộn."
Sau khi kích động đi qua, Hà thúc đã bình tĩnh hơn, cũng ý thức được chuyện kiếm bạc từ trong núi không phải dễ dàng như vậy.
Nhưng khi ông nghĩ đến nhi tử đang ở mỏ đá, chỉ cảm thấy cho dù nguy hiểm hơn nữa cũng sẽ liều mạng.
Hà thúc suy tư một hồi lâu sau, nói: "Trên trời không tự nhiên rơi xuống đĩa bánh, trả giá đắc thì mới có thể lấy được, đạo lý này ta hiểu, vì thế ta vẫn quyết định cùng kinh doanh dược liệu với Dư nương tử."
Sau khi nói rõ thêm một số chi tiết nữa, Hà thúc mới hỏi: "Các cháu định khi nào sẽ đi chuộc thân cho đại huynh đại tẩu mình?"
Ngu Huỳnh cân nhắc một hồi, sau đó nói: "Cháu đã nhờ người hỗ trợ hỏi thăm dược thương mới có muốn mua dược liệu không, mua hay không mua, ngày mai sẽ có thể biết kết quả. Nếu như không thành, cháu sẽ chuẩn bị sẵn sàng, chậm nhất sau ba ngày sẽ xuất phát, nếu như thành thì bán xong đợt thảo dược này rồi sẽ đi."
Hà
thúc nhìn về phía người bạn già của mình, âm thanh nặng nề: "Chúng ta cũng đã rất lâu chưa thấy nhị lang, nay có thể nhân cơ hội này mà đi thăm nó."
Hà thẩm nhớ tới đứa con trai thứ hai, viền mắt không khỏi hơi đỏ lên, cũng nói theo "Đúng vậy, đã hai năm chưa thấy nhị lang, cũng không biết nó đã gầy như thế nào rồi."
Hai vợ chồng buồn rầu một hồi lâu, sau đó mới đứng dậy cáo từ.
Ngu Huỳnh đưa đi bọn họ, lại từ ngoài bưng vào bát thuốc Phục An đã nấu sẵn, đặt lên trên bàn, nói với Phục Nguy: "Đã nấu được một lúc rồi, tranh thủ uống khi còn nóng đi."
Phục Nguy nói tiếng cám ơn, sau đó bưng bát thuốc lên.
Bát thuốc còn nóng, vì vậy hắn nhẹ nhàng chậm rãi nhấp môi uống. Bát thuốc có vị rất đắng, khi Ngu Huỳnh uống thuốc, cơ bản sẽ uống liền hai, ba ngụm là uống cạn, nhưng còn Phục Nguy...
Ngu Huỳnh nhìn hắn uống thuốc bất giác thấy trong miệng mình phát đắng, nàng hỏi: "Ngươi không cảm thấy đắng sao?"
Phục Nguy nhìn bát thuốc đen như mực, ý tứ sâu xa nói: "Cái đắng hiện tại, ta sẽ nhớ kỹ."
Ngu Huỳnh nghe ra trong lời nói của hắn mơ hồ có nghĩa không rõ ràng, vì thế nhớ đến những bất hạnh mà hắn gặp phải ở trong truyện, dẫn đến cuối cùng hắn trở thành một quyền thần lạnh tâm lạnh phế.
Nàng ngập ngừng một hai giây, sau vẫn nói: "Nhân tính vốn đa dạng, có thể là dối trá, hay ích kỷ, nhưng chỉ cần nắm vững ranh giới cuối cùng là được."
Phục Nguy nghe nói nàng nói, ánh mắt hơi thay đổi, theo đó mà ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng, lẳng lặng nhìn nàng, sau đó mới hỏi: "Nếu như ta trở thành người dối trá, ích kỷ như lời ngươi nói, ngươi sẽ làm gì?"
Nếu như ở kiếp trước, Ngu Huỳnh không thích giao du với hắn, nhưng bối cảnh ở thời đại này lại không giống.
Nàng tiếp tục nói: "Nếu phải trở thành người như vậy để bảo vệ mình thì không có gì sai, nhưng ta cũng hi vọng ngươi có thể bảo vệ ranh giới cuối cùng của mình."
Trong một góc tối của trái tim Phục Nguy dường như có một tia sáng. "Ranh giới cuối cùng, nó là như thế nào?"
Ngu Huỳnh suy tư một hồi, nói: "Đó là khi không có ai làm tổn thương ngươi, ngươi chỉ vì những ham muốn của bản thân, xem thường tính mạng của người khác, như vậy là quá giới hạn, vậy thì chúng ta không có khả năng trở thành bằng hữu được nữa, chỉ có thể trở thành người xa lạ, giống như câu nói "đạo bất đồng bất tương vi mưu" vậy."
Trong lòng Phục Nguy cũng lấy lại được tự tin, khóe môi có thêm một vệt cười yếu ớt: "Như vậy, để sau này chúng ta không trở thành người xa lạ, ta sẽ luôn ghi nhớ những lời hôm nay ngươi nói."
Đề tài này quá mức nặng nề, Ngu Huỳnh cảm thấy hắn cũng chịu tiếp thu lời nàng, nên sau đó chuyển đề tài. "Đúng rồi, ta đã nói với Trần đại thúc chuyện giường trúc rồi, nhanh thì bốn ngày, còn chậm hơn thì bảy, tám ngày sẽ có thể làm xong giường trúc, nhưng những ngày tiếp theo có thể còn phải..."
Ánh mắt nàng nhìn hắn sau đó chuyển hướng liếc về phía trong chiếc giường: "Có thể còn phải quấy rầy người thêm mấy ngày."
Phục Nguy sửng sốt một chút sau mới bình tĩnh nói: "Ta không cảm thấy bị quấy rầy."
Ngu Huỳnh chỉ nghĩ hắn nói câu khách sáo, nên chỉ cười cười, sau đó thì đi ra ngoài chuẩn bị rửa mặt.
Phục Nguy nhìn bóng lưng nàng rời đi, lại nhấp thêm một ngụm thuốc đắng. Thuốc đắng vào cổ họng, cái đắng khiến cho hắn nhíu mày, cụp mắt nhìn vào bên trong bát thuốc.
Tại sao hắn lại cảm thấy rằng, bát thuốc hôm nay so với trước đây đắng hơn rất nhiều?
*
Ngu Huỳnh vẫn chưa nói với La thị, còn có Phục An Phục Ninh chuyện đón phu phụ đại lang quay trở về. Nàng nghĩ, so với mỏi mắt chờ đợi trong vô vọng, không bằng để người trực tiếp xuất hiện ở trước mắt của bọn họ sẽ kinh hỉ hơn nhiều.
Lại nói hai mắt La thị đã trị hai mắt đã điều trị được một tháng rồi, cũng gần đến thời điểm tháo băng gạc.
Khi Ngu Huỳnh chuẩn bị tháo băng gạc cho La thị, Phục An đem ghế trúc chuyển ra ngoài, để tổ mẫu cậu ngồi ở trong sân, còn cậu với muội muội thì đứng ở xung quanh, mặt đầy chờ mong.
"Tiểu thẩm, đôi mắt của nãi nãi có thật là sẽ trị hết không?" Phục An hỏi dò.
Ngu Huỳnh nở nụ cười: "Nào có dễ dàng như vậy, chỉ trị được phần ngọn chưa trị được phần gốc, nếu muốn trị tận gốc phải có quá trình kiên trì chờ đợi. Tuy rằng hiện tại không thể nhìn rõ ràng, nhưng miễn cưỡng có thể nhìn thấy đường đi, muốn nhìn rõ hơn, cần phải tiếp tục an dưỡng từ từ."
La thị nghe vậy, nói: "Có thể thấy được đường đi, không phải cần người dẫn đường cũng đã là vô cùng tốt rồi, ta cũng không dám cưỡng cầu cái khác."
Ngu Huỳnh đi tới phía sau La thị, nhẹ giọng nói rằng: "Chắc chắn sẽ tốt hơn thế."
Nói xong, nàng bắt đầu gỡ băng gạc ở trước mắt của La thị ra.
Một vòng lại một vòng, băng gạc được gỡ xuống, hai mắt La thị đang nhắm hồi lâu không dám mở ra.
Nói cho cùng, bà cũng thấy căng thẳng.
Ngu Huỳnh đi tới phía trước mặt bà, cười nói: "Nương có thể mở mắt nhìn thử một chút."
La thị chần chờ một lát, hai mắt từ từ mở ra, có tia sáng đi vào mắt, trước mắt hoàn toàn mơ hồ. Bà như ở trong đám sương mù nhìn thấy bóng dáng của một nữ tử.
"Thế nào?" Ngu Huỳnh kề sát vào kiểm tra đôi mắt có chút vẩn đục của La thị.
Nàng nhìn thấy được hình dáng mơ hồ của mình chiếu ở trong đôi mắt đó, liền biết đợt trị liệu mắt này đã có hiệu quả.
Hai mắt từ từ thích ứng ánh sáng, tuy rằng nhìn vật vẫn thấy mông lung, nhưng nàng có thể nhìn thấy người ở rất gần mình, mặc dù không rõ ràng lắm, nhưng đại khái cũng có thể phân biệt được vị trí của ngũ quan.
La thị thăm dò kêu một tiếng: "Lục nương?"
"Vâng?" Nhìn không rõ lắm, nhưng La thị vẫn cảm giác được con dâu là nữ tử mỹ mạo.
Dần dần, La thị đã khôi phục được bình tĩnh, nhưng tim bỗng đập nhanh hơn, đột nhiên nắm lấy cổ tay của con dâu: "Lục nương, ta có thể nhìn, nhìn thấy rồi?!"
Trước đây, chỉ có vào ban ngày bà mới có thể nhìn thấy tia sáng yếu ớt và những thứ khác rất mờ nhạt, nhưng hiện tại có thể nhìn thấy được vị trí các đặc điểm ngũ quan của người khác!
"Nãi nãi, cháu đây cháu đây, nãi nãi có thể thấy được cháu không?" Phục An cũng kích động theo.
Ngu Huỳnh nhường chỗ cho Phục An Phục Ninh, để ba bà cháu bọn họ cùng nhau vui mừng một chút. Cao hứng cùng kích động qua đi, La thị đứng lên, xoay người nhìn về phía gian nhà lá.
Vẻ mặt có chút lo lắng, bà nhìn về phía Ngu Huỳnh, thanh âm hơi run hỏi: "Nhị lang có phải lớn lên rất anh tuấn không?"
Ngoại trừ Phục An, không có ái nói với La thị biết con trai của bà trông như thế nào. Phục An chỉ nói tiểu thúc này rất tuấn tú, so với tiểu thúc kia anh tuấn hơn rất nhiều, nhưng tột cùng trông ra sao, lại không thể nói rõ được.
Ngu Huỳnh cũng theo tầm mắt của bà nhìn theo hướng gian nhà lá, chậm rãi nói: "Đúng, dung mạo rất anh tuấn, vừa anh tuấn lại thông minh, tính khí cũng rất tốt."
La thị tuy rằng nhìn không được rõ, nhưng cho dù là cái bóng của con ruột, cũng muốn nhìn một chút. Đưa tay lấy cây gậy trúc bên cạnh, sau khi cầm được cây gậy trúc trong tay mới phản ứng lại bây giờ mình có thể nhìn thấy đường đi.
Bà lại thả lỏng tay ra, đứng lên, từng bước từng bước đi về phía nhà lá. Đẩy cửa ra, đi vào trong phòng, nhìn về phía chiếc giường trúc, mơ hồ có thể thấy được bóng người ngồi ở trên giường.
"Nhị lang..." Âm thanh của La thị khẽ run.
Phục Nguy ngẩng đầu nhìn lại, cùng mẹ ruột bốn mắt nhìn nhau, chỉ thấy vành mắt của bà từ từ đỏ lên.
Tâm tình Phục Nguy có chút vi diệu không nói ra được.
Dưỡng mẫu của hắn mất sớm, vì thế chưa cảm thụ được bao nhiêu tình mẫu tử, và hiện tại hắn cùng với mẹ ruột mình mới tương nhận nhau trong hai tháng, vì thế hai mẹ con bọn họ cũng chưa có bao nhiêu tình cảm sâu đậm.
Trước đây bọn họ rất ít nói chuyện, thâm chí khi nói chuyện hắn cũng không gọi mẫu thân. Nhưng hiện tại, Phục Nguy muốn mở ra khúc mắc giữa hai bên, vì thế gật đầu "Vâng" một tiếng, sau đó lại gọi: "Nương."
Nghe được tiếng "mẫu thân" này, La thị lập tức nhịn không được, tâm đau xót, che miệng khóc nấc, xoay người chạy ra ngoài.
Ngu Huỳnh ở ngoài phòng nghe được tiếng "Nương" của Phục Nguy, trên mặt lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm.
Cũng còn may, xem như đã tương nhận nhau.
Ở trong sách, cho đến khi La thị sắp chết, mẹ con hai người chỉ gặp nhau, cũng không thể coi là chân chính tương nhận.
Mà điều khiến cho Phục Nguy tiếc nuối nhất, chính là ngay lúc mẹ ruột mình còn sống, không thể gọi bà một tiếng "Nương".
Bây giờ, kể từ lúc này, câu chuyện đã hoàn toàn thay đổi.
Ngu Huỳnh ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời. Thầm nghĩ, chỉ không lâu nữa, phu phụ Phục đại lang cũng có thể trở về, đến lúc đó Phục gia có thể cả nhà đoàn tụ.
Thế còn nàng thì sao? Nghĩ đến đây, trong lòng Ngu Huỳnh không khỏi xuất hiện một tia thương cảm.
Ở thế giới này, nàng không có thân nhân, nàng tìm ai để đoàn tụ?
Trong lúc đang thương cảm, lòng bàn tay bỗng nhiên ấm lên.
Nàng cúi đầu nhìn, phát hiện Phục Ninh đang nắm tay nàng. Phục Ninh đối mặt với ánh mắt của tiểu thẩm, gương mặt nhẹ nhàng mỉm cười, sau đó dụi đầu nhẹ vào cánh tay tiểu thẩm.
Nhìn thấy động tác làm nũng của tiểu cô nương, Ngu Huỳnh chợt nhớ tới em gái nàng có nuôi một con mèo con, cũng thường làm nũng kiểu như vậy, rất là đáng yêu và dễ thương.
Nàng lại nghĩ, đôi mắt của La thị chưa trị khỏi hoàn toàn, chân của Phục Nguy cũng chưa lành, quan trọng nhất chính là tiểu Phục Ninh còn không biết nói chuyện, những bệnh chứng này đều chưa trị hết, cũng không biết tới khi nào mới khỏi, nàng làm cái gì mà vội ưu sầu như vậy?
Nghĩ thế, Ngu Huỳnh lập tức đem tất cả những tâm trạng chán nản quét sạch, tiếp tục đặt lại mục tiêu của mình —— chữa bệnh, kiếm tiền!