Trong phòng yên tĩnh, thời gian chậm rãi trôi qua.
Càng lúc càng yên tĩnh, càng làm cho tâm thần con ngời căng thẳng.Trong lúc chờ đợi, La thị dần dần dùng sức siết chặt cây gậy trúc trong tay, trong lòng lo lắng, nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài.Ngu Huỳnh sau khi chẩn mạch, liền thu tay lại, liếc nhìn móng tay của Phục Nguy.
Móng tay hồng nhạt, còn có rãnh phân màu, nàng hơi dùng sức ấn xuống móng tay của hắn, ngước mắc nhìn về phía Phục Nguy.Phục Nguy cũng không thèm để ý nàng đang làm gì, thậm chí ngay cả ánh mắt còn không thèm cho nàng.Ngu Huỳnh âm thầm bĩu môi, thu hồi ánh mắt.Phục Nguy khí huyết thiếu hụt, mạch đậm chậm chạp, nhịp đập vô lực.
Mạch vị càng là trầm thấp vô lực, hiển nhiên là trầm mạch, mơ hồ còn có dấu hiệu bị phù mạch.Bây giờ khí trời nóng bức, tay hắn lại quá lạnh lẽo.
Kết hợp với một số triệu chứng nhỏ, Phục Huynh này như giống như chứng hư hàn.Chứng hư hàn nếu như nhẹ có thể điều trị được, nặng thì tỳ hư, các khớp xương sẽ bị đâu nhức, lâu dần, tooàn thân sẽ suy sụp, khó có thể điều dưỡng trở lại.Thân thể chính là của Phục Nguy hắn, thân thể nếu có vấn đề, bản thân hắn tự nhiên có thể cảm nhận được một chút.Nhưng thân thể hắn bị người ta hủy hoại như vậy, nhưng hắn vẫn thờ ơ, hiển nhiên chính là không muốn sống.
Nếu là không muốn sống, vì sao còn tiếp tục gắng gượng?Ngu Huỳnh tuy rằng có đọc sách, nhưng vẫn là không có nguyên nhân.“Thế nào rồi?” La thị bên cạnh căng thẳng dò hỏi.Thân thể La thị không được tốt, Ngu Huỳnh nói một nửa, che giấu một nửa: “thân thể có chút suy yếu, điều trị kỹ lưỡng một chút là tốt rồi.”Lúc nghe được “thân thể có chút suy yếu”, sắc mặt Phục Nguy khó lắm mới thấy được nét trầm trầm.La thị bối rối hỏi: “Phải, phải tốn bao nhiêu bạc?”Ngu Huỳnh biết rất rõ, trong tình huống này, La thị phỏng chừng một xu cũng không thể bỏ ra, cho nên nàng không nói tỉ mỉ, chỉ nói: “Ta tự có biện pháp.”Ngu Huỳnh đứng lên, vuốt thẳng tay áo, lại bước đến xốc chăn trên đùi Phục Nguy lên.
Vừa mở ra, mùi thảo dược nồng nặc hắt lên, Ngu Huỳnh khẽ cau mày, hỏi: “Dùng thuốc gì để đắp chân?”La thị vội nói: “Lão nhân trong thông nói những thảo dược này đều hữu dụng đối với chân bị thương.”Những thảo dược này hơn phân nửa là có chút hữu dụng, nhưng bởi vì chân của Phục Nguy bị đánh gãy, vì thế đắp thảo dược khẳng định là không có tác dụng.Ngu Huỳnh cũng không hỏi thêm, nàng từ từ cuốn ống quần của Phục Nguy lên, tiện đà mở gói vải quấn thảo dược trên đầu gối.
Chờ lúc vải được mở ra, nàng nhìn rõ vết thương - đầu gối dị dạng vặn vẹo sai vị trí.
Sắc mặt Ngu Huỳnh không khỏi chùn xuống.Tầm mắt Phục Nguy đảo qua trên đùi hắn, đáy mắt lộ ra sự chán ghét.
Ngu Huỳnh hòa hoãn một hồi, cúi đầu cẩn thận kiểm tra chân của hắn.
Quan sai đánh gãy chân Phục Nguy, hắn ta trực tiếp nhắm ngay đầu gối đánh tới, vì thế đầu gối mới bị vặn vẹo dị dạng khiến người ta kinh ngạc.Tuy rằng nhìn đáng sợ, nhưng mức độ xương gãy như thế nào, lão trung y có kinh nghiệm vẫn có thể bó xương chữa được.Nhưng ở cổ đại, đại phu có năng lực đều ở những thành thị phồn vinh, còn nơi nàng ở là vùng đất lạc hậu nghèo khó, rất khó tìm thấy được đại phu y thuật tốt.
Nếu là cô, cũng chưa chắc trị liệu tốt cho Phục Nguy.Người trong huyện ngọc không ai không biết con trai của thái thú quận Vũ Lăng bị ôm sai hơn hai mươi năm nên đem lòng oán hận đối với Phục gia.Chân của nhị lang Phục gia, tuy rằng không nói rõ, nhưng mọi người đều biết do con của thái thú quận sai người đánh gãy, tình huống như vậy, ai dám chữa trị cho hắn?Ngu Huỳnh cẩn thận nhìn chằm chằm vẻ mặt Phục Nguy, sau đó đưa tay ấn vào vết thương, thấy sắc mặt hắn trắng bệch, cau mày, vẻ mặt vô cùng đau đớn.Đau mới là chuyện tốt, không đau tức là không còn tri giác, nếu như vậy nàng cũng không còn cách nào.Ngu Huỳnh cẩn thận dò xét vị trí đầu gối bị sai khớp sau đó mới thu hồi tay lại, chậm rãi nói: “Có thể trị được.”Nghe vậy, Phục Nguy nhắc mắt nhìn nàng một chút, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.Nhưng La thị thì tâm tình chấn động, vốn cho là cả đời nhi tử sẽ bị như vậy, bà giấu thương tâm ở đáy lòng, không dám biểu hiện ra.
Bây giờ nghe có thể trị được hết, viền mắt bà từ từ đỏ lên, nhưng chỉ sợ mình nghe nhầm, vội hỏi: “Thật là có thể trị được?”Ngu Huỳnh “Ừ” một tiếng: “Cố định xương chân lại chính vị, sau đó thì tĩnh dưỡng...” Liếc nhìn vị trí xương chân bị sai khớp nghiêm trọng, nàng cân nhắc một chút, rồi dè dạt nói: “Tĩnh dưỡng chừng hai tháng thì có thể chống gậy xuống giường, nhưng không thể hooạt động nhiều, hơn nữa muốn khôi phục hoàn toàn thì thời gian tĩnh dưỡng càng dài.”Sau khi nói xong, Ngu Huỳnh cũng đi ra ngoài phòng.Trong phòng, Phục Nguy nhìn về phía cửa, ánh mắt hơi đổi, từ phía cửa sổ nhìn ra ngooài sân, ánh mắt rơi vào bóng lưng nàng.Mãi khi bóng lưng biến mất khỏi tầm mắt, ánh mắt Phục Nguy thu lại, cụp xuống, ánh mắt lại rơi vào cặp chân xấu xí của mình, trong mắt sự chán ghét không có chút giấu giếm.Có thể trị hết sao...Chỉ sợ sau khi chữa khỏi, có thể sẽ bị đánh gãy lần thứ hai.Phục Nguy nhìn lướt qua, căm ghét kéo chăn về đắp lên hai chân.Nhắm mắt làm ngơ.Người bó chân phải dùng cây trúc để cố định hai chân, Ngu Huỳnh nhớ lại ở chân núi có trừng trúc, vì thế hỏi La thị lấy dao bổ củi đi bẻ trúc.Nhưng nhìn thấy La thị đem dao bổ củi ra, Ngu Huỳnh rơi vào trầm mắt.Nhìn độ cùn của cây dao bổ củi, đừng nói là chặt trúc, dùng để làm cỏ dại sợ là cũng không đứt.Sớm muộn, nàng cũng phải đem những công cụ này thay mới hết.Nàng đến bên bở sông tìm tảng đá tương đối bằng phẳng, nàng phải ngồi mài đến khi đầu đầy mồ hôi thì tảng đá mới miễn cưỡng sử dụng được.Nàng dò hỏi La thị mới biết bên dưới ngọn núi này là rừng trúc vô chủ, nàng liền đi chặt một vài cây trúc dày hơn so với ngón cái rồi quay trở về.Chặt được chừng hơn mười cây trúc, lại đánh bóng tảng đá, sau đó ngâm dưới sông khoảng nửa canh giờ, cuối cùng đem chúng đi phơi nắng.Sau khi vót xong mấy cây trúc, nàng dùng dây thừng buộc cố định lại.Nhưng người Phục gia không có nhiều dây thừng như vậy, chỉ có thể dùng vải thay thế.
Nàng thấy quần áo của ba bà cháu, sau khi giặt xong thì không còn chắc chắn nữa, cuối cùng nàng đem đi xé thành vải vụn.Hết thảy sau khi sắp xếp chuẩn bị xong, nàng mới bưng nước nóng vào trong phòng, dự định rửa sạch phần thảo dược trên đùi của Phục Nguy.La thị không yên lòng, nhất định phải ở một bên để bảo vệ hắn, Ngu Huỳnh cũng không bảo bà đi ra ngoài.Ngu Huỳnh vắt khô chiếc khăn, xốc lên tấm chân, động tác nhẹ nhàng lau chân cho Phục Nguy.
Phục Nguy vẫn không nói gì lúc này rốt cục đã mở miệng: “Tại sao muốn chữa trị cho ta?”Cuối cũng cũng nghe được hắn hỏi, Ngu Huỳnh giương mắt liếc nhìn hắn, nói: “Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không để ý đến chuyện này.”Liếc nhìn La thị ở cửa, lại nhẹ giọng nói: “Ta cho rằng ngươi không còn muốn sống, cũng sẽ không để ý đến chuyện này.”Mày Phục Nguy hơi nhíu, sắc mặt vẫn nhạt nhẽo như cũ, dời tầm mắt.
“Không chịu nói thì thôi.”Ngu Huỳnh cúi đầu, cẩn thận lau chân cho hắn, nửa thật nửa giả nói: “Ta