Cái nồi đất duy nhất bị hỏng, ngoại trừ người chưa hiểu việc gì là Phục Ninh, hai bà cháu La thị và Phục An, trên mặt đều là vẻ u ám.Ngu Huỳnh từ trong phòng đem chút hồng cô đi ra, đem rau dại ngoài sân cùng với quả dại chưa xử lý, sau đi đem rửa sạch.Lúc rửa hồng cô, mắt Phục An nhìn chằm chằm nàng, bôi mắt trợn lên như quả chuông, chỉ lo nàng sẽ độc chết bọn họ.Ngu Huỳnh cũng không thèm để ý, lúc rửa sạch quả dại, nàng ăn mấy trái, vị ngọt trong miệng tan ra, những khổ sợ trong đáy lòng cũng tan đi một chút.Lúc nàng ăn mấy quả dại, Phục An một bên không khỏi nuốt nước miếng.
Tiểu cô nương Phục Ninh nhìn thấy cũng thèm ăn mà mút ngón tay, rất đáng thương.Ăn một mình cũng không được, những loại trái cây kia ăn nhiều cũng không tốt, vì thế Ngu Huỳnh chỉ xếp vào nửa bát, cũng không trực tiếp cho Phục Ninh, mà đưa cho La thị.La thị nhìn thấy cái bóng mơ hồ, biết là Dư thị, vì Dư thị hôm nay chữa chân cho nhị lang, vì thế thái độ đối với nàng đã tốt hơn nhiều, hỏi: “Sao vậy?”Ngu Huỳnh kéo đôi tay thô ráp của La thị, đem bát gỗ đặt vào tay bà, thái độ không lạnh không nhạt, nhưng cũng không thân thiện, thản nhiên nói: “Ăn trước quả dại lót bụng.”Nói xong, liền xoay người tiếp tục làm việc.La thị bưng bát, sắt mặt có chút kinh ngạc, nhất thời không thích ứng được với lòng tốt của Dư thị.Lúc này Phục An đi tới, đứng cạnh tổ mẫu, nhỏ giọng nói: “Nãi nãi, con nhìn nàng ta nãy giờ, mấy trái này nàng ta không có động tay chân vào.”Âm thanh tuy nhỏ, những cũng lọt vào tai Ngu Huỳnh.Ngu Huỳnh ở bên bếp lò ngồi xuống, lấy củi nhóm lửa, suy nghĩ chốc lát, ngữ khí có mấy phần trêu chọc: “Nếu đã dám cho ta chữa chân chữa mắt, còn sợ ta độc chết các ngươi?”La thị nghe nói như thế, trầm mặc chốc lát, sau đó tự mình lấy quả dại đưa vào miệng ăn.Nguyên bản chỉ là muốn xác định không có vấn đề gì mới cho bọn nhỏ ăn, nhưng sau khi nếm được vị ngọt, sắc mặt lập tức đọng lại.Chung quanh đây toàn quả dại, mấy quả ngọt đều bị hái hết, ngoại trừ ở trong núi, không thể có quả ngọt như vậy.“Ngươi đi vào núi?” Sắc mặt La thị trở nên nghiêm túc.Ngu Huỳnh cũng không giấu bà: “Có vào, nhưng không có đi sâu.”Sắc mặt La thị càng trở nên nặng nề, nói: “Trong núi có dã thú với rắn độc, hung heierm vạn phần, thôn này không biết có bao nhiêu người chôn vùi trong bụng dã thú, cũng không biết có bao nhiêu bị rắn độc cắn chết, người khác đều đi vòng quanh núi, người, ngưươi sao dám đi vào bên trong?!”Ngữ khí La thị có chút gấp gáp, nhưng Ngu Huỳnh biết La thị có lòng tốt, vì thế cũng không hề tức giận, nàng chỉ chậm rãi nói: “Nếu như có thể tiếp tục sống, ta đương nhiên sẽ không vào núi.”Nàng biết cổ nhân sợ núi, cũng không ngờ sợ hãi đến mức này.Nàng đứng dậy, nhìn ra ngooài xân, nhìn thôn làng dần dần chìm vào trong bóng tối, chỉ thấy toàn những ngôi nhà tranh đổ nát.Không chỉ có Phục gia là nghèo khổ, toàn bộ thôn Lăng Thủy đều nghèo khổ.Ngu Huỳnh bất đắc dĩ hỏi bà: “Nếu muốn sống sót, ngày ngày chỉ ăn rau dại không dầu không muối, sống kiểu này có thể sống tiếp sao? Chính là người lớn có thể chịu được, hài tử có thể chịu được sao? Nhị lang trong phòng có thể chịu được?”Nàng dừng lại một chút, sau đó nói: “Ta cũng biết trong núi nguy hiểm, cũng có sợ, nhưng ta không thể ngồi chờ chết, chờ trên trời rớt xuống dĩa bánh.”Dư thị nói rõ việc, La thị sao có thể không rõ ràng?La thị không có cách nào phản bác, bà cúi đầu, một lâu sau đem bát trái cây đưa cho tôn tử “Con với Ninh Ninh cầm lấy ăn đi.”Phục An chần chừ một chút, liếc nhìn Ngu Huỳnh, lại liếc nhìn chiếc bát còn nhỏ nước, không nhịn được nuốt ngụm nước bọt, nhất thời không biết có nên nhượng bộ hay không.Nhưng một lát sau, cậu liền nghĩ thông.Cậu chỉ không thích Dư thị, tại sao lại không thể ăn?Cậu tiếp nhận chiếc bát rồi chạy đến bên cạnh muội muội, mình không ăn nhưng trước hết phải cho muội muội ăn.Tiểu Phục Ninh ăn được trái cây ngon ngọt, trên khuôn mặt nhỏ bé nhất thời lộ ra nụ cười, răng nanh nhỏ như ẩn như hiện.Phục An cho muội muội ăn, sau đó cũng cầm một trái lên.Từ khi chi đi đến mỏ đáu, Phục An đã hai năm chưa ăn được trái cây ngọt, nay ăn được trái này, trên mặt Phục An cũng lộ ra nét tươi cười mà Ngu Huỳnh chưa từng thấy.Ngu Huỳnh thu hồi ánh mắt, cúi đầu tiếp tục làm công việc khi nãy, nhưng khóe miệng vô tình lại giương lên.Ngu Huỳnh sau khi rút củi có tia lửa ra, cũng cúi đầu nhặt mảnh vỡ nồi đất từ trong đống lửa đem ra, rửa sạch để một bên.Cuối cùng, nàng dùng dao bổ củi chặt một đoạn trúc, to bằng ngón cái, trức tiếp chẻ thành tám thanh nhỏ.Sau khi chẻ mấy thanh trúc, nàng đem trúc xiên mấy cái nấm đỏ.
Sau khi xiên xong, nàng để chúng đặt trên hai hòn đá, sau đó đứng dậy ra ngooài sân nhặt mấy tảng đá lớn đen về, định dựng làm một cái lò nướng đơn giản dài khoảng một thước.Khi còn bé, lúc không có lò nướng, trong nhà làm lò, chính là lấy mấy cục đá làm như vậy.Cuối cùng đem mấy cây củi cháy để vào bên trong, dùng chút lá cây khô để nhóm lửa.Chờ ngọn lửa ổn định, Ngu Huỳnh đem hồng cô đặt lên trên lò, cuối cùng mới mấy mảnh vỡ của nồi đất để trên lò nướng.Một lâu sau, nước trong mấy mảnh vỡ mới từ từ sôi lên.
Ngu Huỳnh thấy thế, liền đem rau đã chọn cắt thành từng đoạn, đem để trên mảnh vỡ.Vì không có dâu, mặc kệ là rau dại hay hồng cô đều rất dễ bị cháy, vì thế Ngu Huỳnh thỉnh thỉnh đem chút nước vẩy lên trên.Cách một hồi liền hồng cô lật lại, hoặc dùng đũa tre lật rau.Dần dần, hồng cô sau khi nướng tỏa ra hương vị nhàn nhạt.Phục An ngửi được mùi vị liền nhìn về phía nấm độc, trong lòng núi mùi hương này của nấm độc, hắn tuyệt đối sẽ không ăn miếng nào.Ngu Huỳnh thấy rau đã chín, liền đem bỏ vào bát, đem trái cây đã rửa sạch trực tiếp bóp nát, màu đen từ nước trái cây cũng nhỏ lên rau dại.Ép được mấy quả sau đó đem quấy đều.
Mấy thứ rau dại này, căn bản không thể no bụng, nhưng ăn lót dạ trc cũng đỡ hơn là phải đói bụng.Nàng đưa cho Phục An: “Đem phần này vào cho tiểu thúc ngươi.”Phục An chần chờ nhìn về phía tổ mẫu: “Nàng ta không có bỏ nấm vào.”La thị âm thầm cân nhắc một hồi, cảm thấy Dư thị nói không sai.Nếu là hoài nghi lời của nàng, vừa bắt đầu bà liền không để cho nàng ta hỗ trợ trị chân cho nhị lang.Nếu Dư thị muốn độc hại bọn