Ngu Huỳnh nhìn thấy bà cháu bọn họ ăn hồng cô mà bộ dáng như dốc hết toàn lực, cảm thấy không được, nhân tiện nói: “Quên đi, không cầm miễn cưỡng.”La thị cùng Phục An đều trậm mặc không lên tiếng.Khi biết tôn tử ăn thử nấm, La thị đáy lòng bắt đầu thấp thỏm bất an.
Nói cho cùng, La thị vẫn không xác định.
Không phải là hoài nghi Dư thị, mà là sợ Dư thị nhận sai loại nấm, hái phải loại có độc.Mà Phục An vừa sợ mình sẽ bị trúng độc chết, lại đồng thời thưởng thức mùi vị thơm ngon của món ăn.
Còn muốn nếm thử nữa, nhưng lại không có gan, trong lòng xoắn xuýt vướng mắc.Ngu Huỳnh ăn được nửa chừng, chợt nhớ tới việc mình chữa chân cho Phục Nguy, sợ là có người không muốn nhìn thấy hắn khỏi bệnh, liền nhắc nhở La thị: “Việc ta chữa chân cho nhị làng đừng nói ra ngoài, ta sợ người có tâm sẽ gây trở ngại.”La thị lập tức nghe ra ý tứ trong lời nói của Dư thị, sắc mặt nhất thời trắng bạch.Nếu người đánh gãy hai chân nhị lang biết được việc nhị lang có thể chữa hết, không chừng còn có thể đánh gãy thêm lần nữa.
Đánh thêm lần nữa, e sợ không có khả năng phục hồi được.Thấy sắc mặt La thị nghiêm túc, liền biết bà đã rõ sự tình, Ngu Huỳnh cũng yên lòng, liếc nhìn Phục An nói thêm: “Cũng phải nhắc nhở Phục An, đừng để nó ra bên ngoài nói gì.”Nghe đến tên của mình, Phục An ngẩng đầu lên, vẻ mặt mờ mịt.La thị lo lắng ưu tư gật đầu: “Ta sẽ nói chuyện với nó.”Sau khi Ngu Huỳnh dặn xong, thấy quan hệ với La thị có chút hòa hoãn, mới hỏi: “Từ thôn Lăng Thủy đến thị trấn phải đi trong bao lâu?”“Ngươi muốn đi thị trấn?” La thị kinh ngạc nói.“Ừ, ta muốn đi thi trấn một chuyến.” Ngu Huỳnh liếc nhìn cái nồi đất bị chia năm xử bảy, trong tình huống thế này, thịt có thể không ăn, nhưng bất luận phải có một cái nồi khác mới giải quyết được vấn đề cơm nước.La thị nhớ tới việc sáu ngày trước Dư thị bỏ trốn, bây giờ lại nghe nói nàng muôn đi thị trấn, trong lòng có mấy phần hoài nghi.Trước nói đi liền đi, mấy ngày nay khi trở về, Dư thị cùng với người chanh chua lúc trước không giống nhau, hiện tại lại chữa chân cho nhị lang...!Nếu nàng đi rồi, nhị lang bây giờ phải làm sao?Trong lòng La thị có chút ưu sầu.
Nhưng Phục An lại không biết tâm tư của tổ mẫu hắn, chỉ ước gì Ngu Huỳnh lại bỏ đi lần nữa, vì thế ân cần trả lời: “Có xe bò, sáng ngày mốt có xe bò đi huyện ngọc!”Ngu Huỳnh nhìn về phía cậu, thấy cậu không ngừng kích động, liền biết trong lòng cậu chàng nghĩ gì.
Nhưng nhất định phải để cho cậu thất vọng rồi, nàng hiện tại đúng là không muốn bỏ đi nữa.La thị thấy tôn tử nhanh miệng, đáy lòng âm thầm thở dài, Dư thị có muốn đi, ai cũng không ngăn được.
Nghĩ đến đây, liền đem sự tình nói rõ: “Ngày mai chờ ở cửa thôn, thôn bên cạnh có vị Trần thúc ở thôn bên cạnh sẽ lái xe bò đi đến huyện ngọc để giao đồ ăn, tiện đường sẽ chở thôn dân ra thị trấn, lúc trở về cũng sẽ chờ về, nhưng...”Nhưng cái gì? Ngu Huỳnh cẩn thận lắng nghe.Mấy giây sau, La thị mới mang vẻ mặt quẫn bách nói: “Lúc đi phải trả một văn tiền xe, lúc về cũng phải trả một văn tiền.”Ngu Huỳnh trong tay có mấy miếng đồng, đúng là đủ trả tiền xe, vì thế gật đầu: “Ta biết rồi, sáng sớm ngày mai ta đi hái chút thảo dược, xem trong thị trấn có y quán nào muôn mua hay không, không mua thì ta sẽ đem về.”Ngu Huỳnh nói đi, tất nhiên sẽ mua một vài thứ, nhưng nàng không muốn cho người khác nhìn chằm chằm, vì thế dùng cách lừa gạt, khi trở về sẽ lấy thảo dược bán không được để ở phía trên sọt che lại.La thị không quá tin tưởng việc nàng nói sẽ trở về, vì thế cũng không để ý đến lời nói của nàng.Sắc trời dần tối, Ngu Huỳnh bưng nước vào nhà chuẩn bị lau người.Mỗi lần nhìn thấy chậu đựng nước bị vỡ mà cả nhà dùng để tắm rửa, Ngu Huỳnh là người yêu thích sạch sẽ luôn tự nhủ chỉ cần không giống ăn mày là tốt rồi, như vậy liền không muốn soi mói nữa.
Tuy rằng thân thể đã chịu tiếp nhận, nhưng trong đầu đến cũng vẫn còn kháng cự.Nàng chỉ có hai miếng ngân diệp giá chưa tới một đồng tiền, nhưng đồ muốn mua thì rất nhiều.Sau khi lau người, nàng ở trên giường rơm lăn qua lộn lại không ngủ được, chớ nói chi là bên ngooài có tiếng sói tru, sát vách lại có tiếng người ho khan không ngừng.Như thế này làm sao ngủ được? Nửa đêm chưa ngủ, mãi đến lúc quá nửa đêm mới ngủ được một chút.Sáng sớm, Ngu Huỳnh thức rất sớm, nhưng so với nàng có có người thức sớm hơn.La thị đứng ở trong sân, con mắt không nhìn thấy nhưng thẫn thờ nhìn núi ở xa xa, cũng không biết đang suy nghĩ gì.Ngu Huỳnh sau khi rửa mặt, uống một hớp nước chưa được nấu sôi, liền đeo sọt lên lưng cầm dao bổ củi chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng lúc đi, nàng vẫn muốn nói chút chuyện với La thị, muốn trấn an bà.
“Ta có không dự định bỏ đi, ta chính là muốn sống tốt hơn nên mới đi thị trấn.
Hơn nữa nếu ta muốn đi, chỉ cần trực tiếp đi là được rồi, cớ gì phải gạt người.”La thị nghe vậy, đáy lòng dao động, chần chờ một chút, mới hỏi: “Ngươi thật sự không có ý định bỏ đi?”Ngu Huỳnh bất đắc dĩ tìm cái cớ: “Lần trước kém chút là ngã núi chết, ta còn sao dám bỏ đi? Với lại, bên ngoài cũng còn nhiều hung hiểm, ta vẫn thấy ở lại thôn Lăng Thủy là an toàn hơn.”Nói đến đây, nàng còn bổ sung: “Ta sau này còn muốn làm gia chủ của Phục gia, giờ ta đi đâu chứ.”Sắc mặt La thị thay đổi, Ngu Huỳnh liền biết bà đã bớt hoài nghi, mới đi ra ngoài.La thị nhìn thân ảnh mơ hồ biến mất trong trong tầm mắt, rốt cục thở phào nhẹ nhõm.*Trong núi tuy rằng nguy hiểm, nhưng vẫn có người hợp tác cùng nhau đi hái quả và đào rau dại.Mấy phụ nhân trung niên trong thôn Lăng Thủy cùng rủ nhau vào núi, lúc nhìn thấy Ngu Huỳnh đều ngẩn người, ánh mắt không khỏi dừng lại nhìn mấy đốm đen trên mặt nàng lâu thêm một chút.Mấy vết này cũng không phải thật sự là đốm đen, Ngu Huỳnh cũng không cần phải để ý.Khi nàng xoay người đi, liền có người gọi nàng lại: “Trong núi rất nguy hiểm, không nên vào một mình, ngươi đợi chúng ta một lát rồi vào chung luôn cho an toàn.”Ngu Huỳnh nhìn sang, là phụ nhân hôm qua đã nhắc nhở nàng.
Nàng suy nghĩ một chút, xác thực nhiều người sẽ an toàn hơn, vì thế nàng cũng muốn đi cùng họ.Một phụ nhân hơn bốn mươi tuổi đến bên cạnh nàng, hỏi: “Phục gia tân phụ, ngươi vào núi muốn tìm thứ gì?”Dù sao nàng cũng muốn tiếp tục ở lại thôn Lăng Thủy, Ngu Huỳnh cũng không có ý định độc lai độc vãng, vì thế trả lời: “Ta dự định vào núi đào chút rau dại với thảo dược.”Phụ nhân nghe vậy, chợt nói: “Ta nhớ phụ thân ngươi lúc trước là thái y ở trong cung, chẳng lẽ ngươi cũng biết y thuật?”Nghe nói như thế, mấy phụ nhân khác cũng dựng thẳng lỗ tai, không khỏi hiếu kỳ.Ngu Huỳnh rõ ràng không muốn tiết lộ, vì thế nhẹ nhàng trả lời: “Ta cũng chỉ biết một chút, cũng chỉ biết một vài loại thảo dược thông thường mà thôi.”Những người khác nghe vây, nhất thời không có hứng thú nữa, bắt đầu hái quả dại xung quanh.Ngu Huỳnh thấy mọi người tản đi, liền hỏi phụ nhân bên cạnh: “Không biết đại tẩu xưng hô như thế nào?”Phụ nhân tính tình ngay thẳng, lanh lẹ nở nụ cười: “Ta cùng với bà mẫu của ngươi gần như cùng tuổi, đừng gọi ta là đại tẩu, gọi Hà thẩm là được rồi.”Ngu Huỳnh khách sáo hô một tiếng: “Hà thẩm.”Hà thẩm cũng bận bịu đi đào rau dại, dặn nàng: “Ngươi ở xung quanh đây đừng đi xa, nếu có việc gì cứ hô lên một tiếng chúng ta sẽ nghe thấy.”Sau khi dặn nàng, Hà thẩm cũng đi làm việc của mình.Nhiều người hái, rau cùng quả dại tất nhiên không đủ hái, còn hồng cô, vì không muốn giải thích nhiều, nàng cũng không hái.Ngu Huỳnh đào một chút thảo dược, cũng đào được môt bụi nhỏ dạ tức hương.Dạ tức hương là một loại bạc