Chương 24
Xe một đường chạy như bay, rất mau đã đến bệnh viện. Bệnh viện mà Hứa Ngạn Văn đi chính là bệnh viện tổng hợp dưới trướng của tập đoàn Hứa thị, ở đây tập trung rất nhiều bác sĩ danh tiếng, kỹ thuật hành nghề tinh vi, thiết bị kiểm tra tiên tiến, là bệnh viện nổi danh nhất ở Kinh Thị.
Hứa Ngạn Văn ôm Tiết Giai Duyệt xuống xe, bước nhanh tiến vào cửa chính bệnh viện. Đã được thông báo trước nên bác sĩ cùng hộ sĩ cũng rất nhanh đã tới, trước tiên an bài Tiết Giai Duyệt vào phòng bệnh.
Trải qua một loạt kiểm tra, cuối cùng xác định Tiết Giai Duyệt trừ bỏ phần đầu vết thương có chấn động não bên ngoài, chính là mắt cá chân phải bị trật yêu cầu nên tĩnh dưỡng mấy ngày, các chỗ khác vẫn bình thường, chỉ có vài chỗ trầy da nhỏ, không có vấn đề gì lớn.
" Em trước ngủ một lát, tôi ở bên cạnh trông chừng cho em. " Hứa Ngạn Văn nhìn thấy Tiết Giai Duyệt choáng váng đầu khó chịu, dựa theo bác sĩ nói đưa thuốc cho cô uống, xong nên để cô nghỉ ngơi thật tốt.
Tiết Giai Duyệt thả lỏng người, trước khi ngủ nhẹ giọng lẩm bẩm một câu: " Chuyện này anh không cần nói cho gia gia. "
Đã xảy ra như vậy, vẫn còn lo lắng cho gia gia.
Hứa Ngạn Văn trong lòng nổi lên nhè nhẹ thương tiếc, anh biết cô vì sao lại nói như vậy, cô không hy vọng gia gia vì cô mà lo lắng, gia gia thân thể không tốt, nếu biết cô bị thương, khó tránh khỏi lại muốn sốt ruột, nói không chừng còn vội vàng đến xem cô, gia gia đi lại không tiện, cô vẫn muốn gia gia có thể ở nhà cũ bên kia nghỉ ngơi thật tốt, không cần phải vì cô mà lo lắng.
" Em yên tâm, tôi sẽ không nói cho gia gia. " Hứa Ngạn Văn duỗi tay sờ sờ đỉnh đầu cô, nhẹ giọng bảo đảm.
Phảng phất nỗi lo lắng trong lòng như viên đá to đã rơi xuống đất, tâm Tiết Giai Duyệt buông lỏng thực mau liền ngủ.
Hứa Ngạn Văn ngồi ở bên giường bệnh lẳng lặng nhìn cô, phòng bệnh thực an tĩnh, anh phảng phất có thể nghe được tiếng tim đập, trong đầu nhớ lại đoạn đường bản thân chạy xe đến bệnh viện, Tiết Giai Duyệt cau mày nói " Ca ca đau quá ", kia một tiếng " Đau quá ", cơ hồ làm tâm của anh đều mềm một nửa, hận không thể thay cô chịu đau để cô có thể dễ chịu một chút, anh có thể thế cô chịu những nỗi đau đó thì tốt rồi.
Nếu thời điểm anh gọi điện thoại cho Tiết Giai Duyệt không được liền đi tìm Tiết Giai Duyệt, nói không chừng cô sẽ không gặp phải những chuyện như vậy, lúc ấy anh ở trong công ty là có việc bận, nhưng cũng không phải hoàn toàn bận đến đi không được, anh nếu có thể đoán trước nguy hiểm cô gặp phải, anh khẳng định việc trước tiên nên làm là đi tìm cô.
Anh ngàn không nên vạn không nên tự cho rằng Tiết Giai Duyệt sẽ đi đến công ty tìm mình, anh hẳn nên sớm một chút đi tìm Tiết Giai Duyệt, sự việc Tiết Giai Duyệt gặp nguy hiểm bị bắt cóc anh cũng có trách nhiệm, khó trách gia gia thường xuyên quở trách anh không làm tròn trách nhiệm, anh xác thật trách nhiệm của bản thân làm không tròn.
Hứa Ngạn Văn nắm lấy tay Tiết Giai Duyệt, ánh mắt dừng ở chân mày hơi hơi nhăn lại của Tiết Giai Duyệt, nội tâm tự trách vạn phần, nhẹ giọng nói với cô: " Giai Duyệt, em phải mau chóng khỏe lại, để tôi có thể bù đắp cho em. "
Thời gian lẳng lặng trôi, cũng không biết qua bao lâu, Hứa Ngạn Văn vẫn luôn không nhúc nhích mà ngồi bên cạnh giường bệnh, phảng phất giống với lão tăng ngồi thiền.
Di động của Tiết Giai Duyệt đột nhiên vang lên, Hứa Ngạn Văn an tĩnh cả kinh, sợ tiếng chuông điện thoại sẽ đánh thức cô, vội vàng đứng dậy bước nhanh đi qua, mở túi xách của Tiết Giai Duyệt ra, cầm di động nhận cuộc gọi.
Điện thoại là Hứa lão gia gọi tới, ông cụ ở trong điện thoại nói: " Duyệt Duyệt a, con hôm nay nói đi phỏng vấn, phỏng vấn thế nào rồi? "
Hứa Ngạn Văn hướng bên giường đang ngủ say Tiết Giai Duyệt nhìn thoáng qua, cô sau khi uống thuốc ngủ thật sự trầm, không có dấu hiệu tỉnh lại.
" Phỏng vấn thật sự thành công, Giai Duyệt thực mau có thể đi làm. " Hứa Ngạn Văn cầm di động đi đến bên cạnh nghe điện thoại,
" Thật sự a? Đây là một cái tin tức tốt làm người cao hứng. " Hứa lão gia thật cao hứng.
" Là sự thật. " Hứa Ngạn Văn nói.
" Kia Duyệt Duyệt nhất định sẽ rất vui vẻ. " Hứa lão gia cao hứng nói, chính mình cũng thay Tiết Giai Duyệt cao hứng, cười nói: " Như thế nào lại là cháu tiếp điện thoại của Duyệt Duyệt? Duyệt Duyệt đâu? Cháu gọi con bé tới nhận điện thoại đi. "
Hứa Ngạn Văn không có biện pháp gọi Tiết Giai Duyệt đang ngủ đến nhận điện thoại, liền nói: " Giai Duyệt đi vệ sinh rồi ạ. "
Hứa lão gia lập tức liền nghĩ tới chuyện gì đó: " Cháu cùng Duyệt Duyệt ở bên nhau? "
Hứa Ngạn Văn "Ân" một tiếng, vì ứng phó Hứa lão gia mà cố ý nói dối: " Giai Duyệt phỏng vấn thành công, chúng cháu chuẩn bị đi chúc mừng một chút. "
" Như vậy thật tốt, như vậy thật tốt. " Hứa lão gia lo lắng nhất chính là quan hệ giữa Tiết Giai Duyệt cùng Hứa Ngạn Văn không tốt, hai người cũng không hay ở cùng một chỗ, cuộc sống sinh hoạt luôn không ổn, hiện tại nghe thấy hai người cùng đi chúc mừng, thuyết minh rằng quan hệ hai người đang hòa hợp, ở chung thực vui sướng, phải biết rằng lúc trước quan hệ của hai người đều sắp thành người xa lạ, lúc này có thể ngồi xuống cùng nhau chúc mừng, là thật sự quá tốt, có đôi khi nhờ như vậy cũng là cơ hội xúc tiến cảm tình của hai người.
" Vậy các con cứ tiếp tục ăn mừng, chờ hôm nào trở về ta lại cấp Duyệt Duyệt khen thưởng. " Hứa lão gia cảm thấy ông vẫn là không cần lại quấy rầy bọn họ, nói xong liền cúp điện thoại.
Màn hình di động một lát liền tối đi, Hứa Ngạn Văn nơi nào không biết ý tứ của câu nói vừa rồi từ Hứa lão gia, chỉ là hiện tại Tiết Giai Duyệt còn đang nằm trên giường bệnh, anh mặc dù rất muốn cùng cô ăn mừng cũng ăn mừng không được, hết thảy đều phải chờ Tiết Giai Duyệt khỏe lại rồi nói tiếp.
Hứa Ngạn Văn đem điện thoại đặt lại chỗ cũ, trở lại ngồi xuống ghế bên cạnh giường bệnh, lẳng lặng mà bồi ở bên người Tiết Giai Duyệt.
Trên giường bệnh Tiết Giai Duyệt còn hôn mê, hình như vì ngủ không an ổn, mày đẹp còn hơi hơi nhăn lại, hai mắt nhắm nghiền, lông mi đen đặc cong vút, giống một cây quạt nhỏ, ở mí mắt rũ xuống một bóng râm, sắc mặt có chút tái nhợt, có lẽ là lại kinh lại dọa còn bị thương, mới vẫn luôn không có khôi phục lại như bình thường.
Không sai biệt lắm lại qua một giờ, Tiết Giai Duyệt mới tỉnh lại.
Lông mi run rẩy như cây quạt nhỏ, rồi sau đó mở to mắt, trước mắt trong nháy mắt tối tăm, cô lại nhắm mắt, lại mở mắt tầm mắt mới trở nên thanh tỉnh.
" Giai Duyệt, em tỉnh rồi. " Bên cạnh truyền đến giọng nói quan tâm của Hứa Ngạn Văn.
Tiết Giai Duyệt quay đầu, vừa lúc đối diện với ánh mắt quan tâm của Hứa Ngạn Văn, trên mặt hắn ngưng trọng cùng quan tâm không phải giả, cái này làm cho Tiết Giai Duyệt hơi hơi sửng sốt một chút.
Bất quá cô rất nhanh bình thường trở lại, hắn lo lắng cho