Chương 25
Đại khái đã qua 40 phút, Hứa Ngạn Văn giơ tay nhìn đồng hồ, nên tới......
Giây tiếp theo, một tiểu soái ca giao hàng đến, cầm theo một phần cháo gà nấm hương đóng gói tỉ mỉ, gõ cửa phòng bệnh.
Hứa Ngạn Văn đối với anh trai giao hàng nói một tiếng cảm ơn, từ trong tay anh trai giao hàng nhận cháo, xoay người đi trở lại bên cạnh giường bệnh, đem cháo đặt lên bàn, mở hộp cháo ra, hương vị của nấm hương, vị gà tức khắc tỏa ra.
Anh giả vờ mà hít một hơi sâu, tán thưởng nói: " Cháo thơm quá. "
Tiết Giai Duyệt cũng ngửi thấy được mùi vị của cháo, nhịn không được nuốt một ngụm, thật sự rất thơm, trong bụng cơn đói đều bị gợi lên.
" Em có muốn ăn không? " Hứa Ngạn Văn đối với cái ót của Tiết Giai Duyệt nói: " Em nếu không ăn thì tôi một mình ăn vậy. "
Tiết Giai Duyệt do dự một chút, có nên cứ như vậy mà thỏa hiệp với tên đó?
Hứa Ngạn Văn mắt thấy Tiết Giai Duyệt đối với anh như cũ không động tĩnh, cầm muỗng múc một muỗng cháo, lúc ăn còn cố ý phát ra thanh âm của món ăn mỹ vị, lại ngừng tay nói: " Hương vị thật sự rất ngon, thật là mỹ vị. "
Tiết Giai Duyệt mím môi, bàn tay giấu phía dưới tấm chăn sờ sờ bụng nhỏ có điểm đói, sắp chịu không nổi.
" Em không ngồi dậy ăn, tôi sẽ một mình ăn hết. " Hứa Ngạn Văn cố ý dụ dỗ cô.
Tiết Giai Duyệt nắm thật chặt tay, trong lòng oán hận mà nghĩ, biết rõ cô thích ăn cháo gà nấm hương, còn cố ý đem tới dụ hoặc cô, quả nhiên là thương nhân, giảo hoạt giảo hoạt, hắn đúng là quá tàn nhẫn!
Cắn răng một cái, Tiết Giai Duyệt lật người lại, đối với Hứa Ngạn Văn bất mãn mà gầm nhẹ nói: " Anh có thể có chút nhân tính hay không? "
Hứa Ngạn Văn không cho là đúng mà nhướng mày: " Tôi như thế nào lại không nhân tính? "
" Anh khi dễ em! " Tiết Giai Duyệt lời lẽ chính đáng mà chỉ trích anh không đúng: " Em là người bệnh, anh còn khi dễ em, còn ở trong phòng bệnh của em ăn cái này nữa! "
Cô chỉ trích làm Hứa Ngạn Văn cảm thấy buồn cười, màu đen con ngươi nhìn về phía cô, nhàn nhạt nói: " Tôi là mua cho em, tôi cũng gọi em, chính là em không để ý tới tôi. "
" Em...... " Tiết Giai Duyệt khựng lại, không biết nên nói thế nào, vừa rồi đúng thật là cô cố ý cùng hắn giận dỗi.
Hứa Ngạn Văn thanh tuyển trên mặt nổi lên một nét cười, kéo kéo khóe miệng: " Tôi không có nói sai? Chính em không để ý tới tôi! "
Ha, hắn nói cũng thật có lý, rõ ràng là hắn khi dễ cô!
Tiết Giai Duyệt hai mắt trợn lên, trừng mắt anh nói: " Anh chính là cố ý. "
Hứa Ngạn Văn màu đen con ngươi liếc mắt cô một cái, không phản bác, cũng chưa nói không phải, hiển nhiên chính là đúng rồi.
Rất nhiều năm trước, khi còn nhỏ, Tiết Giai Duyệt phát cáu không để ý tới anh, anh chính là lấy ăn đồ vật mà cô thích đi dụ dỗ cô, cô chịu không nổi sẽ để ý đến anh, chẳng sợ thái độ thực xấu, cái này biện pháp thật là thử lần nào cũng thành công, mặc dù Tiết Giai Duyệt đã trưởng thành vẫn không thay đổi, nói cô cùng trước kia không giống nhau, kỳ thật vẫn là giống nhau, vẫn là dễ bị dụ!
Tiết Giai Duyệt cũng coi như là đã nhìn ra, Hứa Ngạn Văn chính là cố ý, tròng mắt cô quay tròn vừa chuyển, trong lòng sinh ra cái chủ ý, cô cũng không tin trị không được hắn.
Giây tiếp theo, Tiết Giai Duyệt giả vờ đau đầu, tay vịn cái trán ai da một tiếng, ngay sau đó ngã trên giường đáng thương hề hề mà hừ hừ: " Đau quá a, đau quá...... "
Hứa Ngạn Văn chỉ quét mắt liếc cô một cái, liền nhìn ra cô là giả vờ, kỹ thuật diễn kém như vậy, như thế nào gạt được anh?
Bất quá anh vẫn quyết định cùng cô phối hợp một chút.
" Rất đau sao? " Hứa Ngạn Văn như là trưng cầu ý kiến của cô, thanh âm so với lúc trước cũng ôn nhu hơn mấy độ: " Muốn tôi giúp em kêu bác sĩ không? "
" Không cần! " Tiết Giai Duyệt thở phì phì mà cự tuyệt, hắn không thể nghĩ cách khác sao? Kêu bác sĩ tới không phải liếc mắt một cái liền nhìn ra cô đang giả vờ sao?
" Kia...... " Hứa Ngạn Văn khóe miệng cong lên, trong thanh âm mang theo ý cười nói: " Dư lại một phần cháo gà nấm hương cho em. "
" Không...... " Tiết Giai Duyệt muốn nói không cần, may mắn phản ứng nhanh lại đây Hứa Ngạn Văn nói chính là cái ý gì, vội vàng nói: " Muốn! "
" Không cần? " Hứa Ngạn Văn buồn cười mà hỏi lại.
" Muốn. " Tiết Giai Duyệt gắng sức cường điệu nói: " Em nói là em muốn, muốn muốn muốn! "
Hành động giống với một cô nhóc thật!
Hứa Ngạn Văn thấy cô không giống lúc trước đáng thương hề hề ủy khuất ba ba, dù sao có tinh thần mười phần còn cùng anh đấu võ mồm như vậy đã an tâm rồi. Đem cháo đem đến cho cô, dỗ dành cô giống như dỗ dành đứa trẻ: " Ăn nào, đừng nóng giận nữa. "
" Em mới không có giận! " Tiết Giai Duyệt ngồi dậy ăn cháo, còn không quên cường điệu một lần, cô sẽ không thừa nhận là cô tức giận đâu, cô lại không phải cô nhóc!
" Đúng rồi, em không có tức giận! " Hứa Ngạn Văn biết nghe lời mà gật đầu, phi thường dễ nói chuyện.
" Đều là anh chọc em! " Tiết Giai Duyệt lại trừng anh liếc mắt một cái, lại lần nữa cường điệu.
Hứa Ngạn Văn: " ...... "
Nhìn thấy cô đang là bệnh nhân, vì thế cô nói cái gì chính là cái đó!
Bác sĩ nói Tiết Giai Duyệt não bị chấn động, tốt nhất an tâm mà tĩnh dưỡng mấy ngày, Tiết Giai Duyệt muốn ra viện về nhà nghỉ ngơi, Hứa Ngạn Văn không yên tâm, kiên trì buộc cô phải nằm viện, Tiết Giai Duyệt khuỷu tay không lay chuyển được đùi, không thể không ở bệnh viện nhiều thêm vài ngày.
Vào ngày hôm sau khi Tiết Giai Duyệt nằm viện, Hứa Ngạn Văn an bài Dư luật sư đi Cục Công An xử lý việc Tiết Giai Duyệt bị Trương Nhân Diễm cùng Tô Tử Kiều bắt cóc, sau khi Dư luật sư hiểu biết tình huống, trở về cùng Hứa Ngạn Văn hội báo lại sự việc.
" Hai người bọn họ lên kế hoạch muốn lừa tiền của Trương Siêu, trên đường lại gặp được Hứa thái thái, Trương Nhân Diễm liền cùng Hứa thái thái nói một ít lời nói chọc tức, không cẩn thận nói lậu miệng, vì phòng ngừa Hứa thái thái sẽ mật báo lại với Trương Siêu, Tô Tử Kiều đã kêu Trương Nhân Diễm cùng hắn đem Hứa thái thái bắt cóc. "
Hứa Ngạn Văn trầm khuôn mặt nghe Dư luật sư nói xong, tâm tình thực khó chịu, hai cái cặn bã vì lừa tiền cũng dám đối Giai Duyệt động thủ, quả thực là chán sống.
" Dư luật sư, chuyện này liền giao cho ông, vất vả cho ông rồi. "
Dư luật sư nhìn thoáng qua Hứa Ngạn Văn, tuy rằng anh không có đem lời nói hết, nhưng Dư luật sư nghe đã hiểu ý tứ của anh, gật đầu nói: " Không vất vả, đây là chính là chức trách của luật sư tôi."
Hứa Ngạn Văn " Ân " một tiếng, vẫn là vẻ mặt trầm thấp.
Dư luật sư lại nói tiếp: " Trương Nhân Diễm là bạn thân trước kia của Hứa thái thái, cô ta nói muốn gặp Hứa thái thái, có chút lời nói muốn nói với Hứa thái thái. "
Trước kia Tiết Giai Duyệt cùng Trương Nhân Diễm quan hệ rất tốt, hai người thường xuyên cùng nhau đi chơi, Tiết Giai Duyệt đối Trương Nhân Diễm vẫn luôn ba tâm ba phổi, có thể nói là thực chiếu cố Trương Nhân Diễm, nhưng ai có thể nghĩ đến Trương Nhân Diễm là cái bạch nhãn lang.
Hứa Ngạn Văn suy nghĩ một chút nói: " Việc này để tôi hỏi vợ của tôi lại quyết định. "
Sau khi ở chỗ Dư luật sư, Hứa Ngạn Văn trở về phòng bệnh, liền cùng Tiết Giai Duyệt nói việc này: " Trương Nhân Diễm nói muốn gặp em, em muốn đi gặp một lần không? "
Tiết Giai Duyệt nửa điểm suy nghĩ cũng không có liền cự tuyệt: "Em trước kia đối cô ta tốt bao nhiêu, kết quả cô ta như vậy đối em, em mới lười đi gặp, để cô ta ngồi tù đến sông cạn đá mòn, không gặp đâu! "
Kỳ thật Tiết Giai Duyệt cảm thấy đối với nguyên chủ như vậy không đáng giá, gặp được một cái hắc tâm bạn thân bạch nhãn lang cũng thật là xui xẻo, cô nhiều ít cũng có thể đoán được Trương Nhân Diễm muốn gặp cô là có mục đích, đại khái là muốn hướng cô cầu tha thứ, sau đó miễn đi nhận phạt.
Tưởng bở! Tiết Giai Duyệt mới không cảm thấy chính mình là cái gì thánh mẫu, không có lấy ơn báo oán tâm tình!
" Không gặp cũng tốt. " Hứa Ngạn Văn cũng không nghĩ muốn cô đi gặp Trương Nhân Diễm, miễn cho bởi vì việc bị bạn thân phản bội mà khổ sở.
Cứ như vậy Tiết Giai Duyệt liền không có đi gặp Trương Nhân Diễm, chỉ an tâm ở bệnh viện tĩnh dưỡng, hết thảy công việc có Dư luật sư ra mặt xử lý.
Tiết Giai Duyệt ở bệnh viện nằm viện mấy ngày nay, Hứa Ngạn Văn luôn ở bệnh viện thủ bên người cô, công tác cũng để trợ lý Phùng đem tư liệu đến bệnh viện xử lý.