Cá lớn nghe vậy đến ngay cả cái đuôi cũng không vẫy nữa: "Như vậy ngươi cũng thật đáng thương."Tiểu thân thú ngây thơ đáng yêu như vậy, mới cùng Giang Ngư nói mấy câu, đã quên người này là " m ngoan hiểm độc".
trong miệng của một số người.Giang Ngư bị sự đáng yêu này tập kích đến nỗi trái tim cũng run lên, cười nói: "Còn tốt, tuy rằng ta không nhớ rõ, nhưng các bằng hữu của ta vẫn quan tâm ta như cũ.
Hơn nữa cuộc sống của ta hiện tại rất vui vẻ."Trong lúc nói chuyện, linh giá đã đến trạm tiếp theo.Có mấy đệ tử bay đi lên, Giang Ngư tùy ý nhìn bọn họ một cái, sau đó thu hồi ánh mắt.Nhưng trong đó có một nam đệ tử trẻ tuổi khi nhìn đến nàng thì rất kinh ngạc: "Vì sao ngươi lại ở chỗ này?"Giang Ngư nhìn trái nhìn phải một hồi, mới xác định hắn ta đang hỏi mình, lễ phép hỏi: "Ngại quá, ta không nhớ rõ những chuyện trước kia lắm, xin hỏi chúng ta biết nhau sao?"Nam đệ tử: "......."Hắn ta dường như nghẹn một chút, tức tới hộc máu: "Ai quen biết ngươi, mấy ngày trước ở chỗ Kim Sí trưởng lão, ngươi đang trên đường đi Linh Thảo Viên, chúng ta chỉ gặp qua!""À." Giang Ngư đã biết đó là khi nào.
Chẳng qua ngày đó có không ít đệ tử cũng dùng Kim Sí trưởng lão, nàng lại một lòng chuyên tâm ngắm phong cảnh ven đường, thật sự là.....Nghĩ không ra.Nàng lộ ra nụ cười xấu hổ cũng không mất đi lễ phép.Nam đệ tử thấy thế hừ lạnh một tiếng: "Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, ngươi không ngoan ngoãn ở Linh Thảo Viê, ra ngoài làm gì?"Cái thái độ này hiển nhiên là không tốt, đệ tử đi cùng hắn ta cảm thấy đối với đồng môn hùng hổ dọa người như vậy có chút thất lễ, trách