Nàng hiện tại đối với Cơ Linh Tuyết! ! Vẫn cảm thấy hơi xấu hổ.
Rốt cuộc, trước đó không lâu nguyên thân mới hãm hại nàng ấy.
Tuy rằng bị phản phệ nghiêm trọng, trừng phạt cũng rất nặng, nhưng cho dù như thế nào mình cũng được xem là thủ phạm.
Đối mặt với người bị hại, cho dù nàng tự tin đến mấy cũng không đủ.
Cơ Linh Tuyết đương nhiên cũng thấy được Giang Ngư.
Khuôn mặt nữ tử áo trắng trắng như tuyết, trong ngực ôm một túi trái cây khô, giữa mày giãn ra, hai tròng mắt trong trẻo có thần, hơi thở bình thản, cũng không giống như dáng vẻ phiền muộn oán hận của những người khác.
Chẳng qua nàng ấy cũng chỉ nhìn lướt qua một cái rồi lập tức dời đi, nhắm mắt dưỡng thần.
Đối với Cơ Linh Tuyết mà nói, Giang Ngư chẳng qua cũng chỉ là một khách qua đường.
Khúc mắc giữa hai người, cũng đã sớm kết thúc tại thời điểm tu vi của Giang Ngư bị phế, trục xuất đến Linh Thảo Viên rồi.
Thái độ này đã biểu hiện tương đối rõ ràng.
Giang Ngư thở dài nhẹ nhõm một hơi, lập tức vỗ tay cho Cơ Linh Tuyết ở trong lòng: Lòng dạ này, khí phách này, không hổ là nữ chính.
Ngươi không phải là nữ chính thì ai xứng làm nữ chính?Đáng tiếc, ai nhìn cũng có thể hiểu rõ, đồ ngốc kia lại không hiểu.
Giang Thường An thấy Cơ Linh Tuyết không nói chuyện, liền bắt đầu lấy Giang Ngư làm cái cớ, dùng để lôi kéo làm quen với người trong lòng: "Chào Cơ sư muội, ta là Giang Thường An đệ tử Linh Sư Phong.
Phải ở cùng một chỗ với loại người ghê tởm như vậy trên linh giá này, đúng là khiến cho người khác khó chịu.
"Cơ Linh Tuyết không để ý tới hắn ta.
Giang Thường An dùng ánh mắt si mê mà nhìn nàng, còn nói thêm: "Cơ sư muội, trạm tiếp theo có cần ta đuổi nàng xuống không?"Giang Ngư: "! ! ! "Cơ Linh Tuyết rốt cuộc mở to mắt, ánh mắt không buồn không vui, nhẹ nhàng gật đầu: "Được.
"Trong lòng Giang Thường An vô cùng