Editor: Tĩnh
Chợ chung mở ra, tu sĩ đến Lưỡng Giới Thành càng ngày càng nhiều, Hồn Sư ngoại vực đến Lưỡng Giới Thành đã đạt tới sáu bảy chục vị, trong thành có thể nói là náo nhiệt phi phàm.
"Lưỡng Giới Thành thật đúng là náo nhiệt đấy.” Sở Nhan Vũ ngồi trong Nhất Phẩm Cư cảm thán nói.
Sở Nhan Vũ tiến giai Hồn Sư cũng đã được
một đoạn thời gian, trong khoảng thời gian này, nàng đã làm không ít nhiệm vụ, để trả khoảng nợ vay trước đó.
Thanh Vân Tông có Hồn Sư đông đảo, nhiều Hồn Sư như vậy cũng không thể để tất cả đều lưu trong tông môn.
Sở Nhan Vũ lần này lãnh nhiệm vụ áp giải một nhóm hàng hóa đến Lưỡng Giới Thành để tiến hành giao dịch.
“Lưỡng Giới Thành kinh doanh không tồi, nhưng nếu so với Thanh Vân Tông của chúng ta thì còn kém rất xa.” Triệu Kính ngạo nghễ nói.
Uông Ngưng cười, nói: “ Thanh Vân Tông chúng ta đã lập tông ngàn năm, căn cơ thâm hậu còn Lưỡng Giới Thành thành lập bất quá chỉ khoảng trăm năm thôi.
Nên tự nhiên không thể đánh đồng."
Thanh Vân Tông lập tông ngàn năm, đã có không ít Hồn Vương, mà Lưỡng Giới Thành là do Không Minh lão tổ lập nên khi trở thành Hồn Vương, ở trong mắt không ít Hồn Sủng Sư ở Thanh Vân Tông thì Lưỡng Giới Thành chính là nhà giàu mới nổi.
Triệu Kính cười, nói: “Tuy rằng như thế, nhưng Lưỡng Giới Thành lại có không ít thứ tốt, tỷ như Long Ngư đi hương vị so với linh đầu bếp trong tông môn làm ra cư nhiên lại không thua nhường nhau một điểm."
Sở Nhan Vũ ăn Long Ngư, tán thưởng nói: “Xác thật ăn rất ngon.”
Sở Nhan Vũ năm đó tiến giai Hồn Sư, thiếu không ít nợ, mấy năm nay vẫn luôn tận sức trả nợ, cũng không có phúc khí mà đi hưởng thụ, nay được ăn Long Ngư, chỉ cảm thấy miệng đầy tiên hương miệng lưỡi sinh tân.
Uông Ngưng chống cằm, nói: “Loại Long Ngư này hương vị cùng tông môn chúng ta không phân cao thấp, bất quá, theo ta thấy linh đầu bếp của tửu lâu này tay nghề có hơi kém so với đầu bếp trong tông chúng ta, nhưng phẩm chất của Long Ngư lại tốt hơn cả Long Ngư do hoạn thú sư trong tông dưỡng ra."
Sở Nhan Vũ có chút kinh ngạc nói: “Không thể nào, tay nghề hoạn thú của Mục Ly sư huynh chính là nhất tuyệt a!”
Triệu Kính cười, nói: “Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, thiên hạ rộng lớn, cũng không thiếu người tài."
“Nhan Vũ sư muội nếu thích, liền ăn nhiều một chút.” Uông Ngưng cười nói.
Sở Nhan Vũ có chút ngượng ngùng cười cười.
Gã sai vặt đi rồi đi lên, mang theo rượu.
“Tiểu nhị, Long Ngư các ngươi mua ở đâu vậy, hương vị không tồi!”
“Khách nhân ngươi đúng là thật tinh mắt, Long Ngư của tửu lâu chúng ta là do Sở tiền bối cùng Lâm tiền bối dưỡng, hai vị tiền bối này có kỷ nghệ hoạn thú rất tốt, không những dưỡng Long Ngư, còn dưỡng cả Thảo Dược Gà."
Sở Nhan Vũ nghe gã sai vặt nhắc tới Thảo Dược Gà, tâm thần vừa động, không khỏi nghĩ tới năm đó khi ở Tam Dương Thành gặp được Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn, lúc ấy Lâm Sơ Văn mang theo tiểu hồ ly mà tiểu hồ ly thì sau lưng dắt theo một bầy Thảo Dược Gà.
“Thảo Dược Gà? Có cả Thảo Dược Gà sao?” Uông Ngưng hỏi.
Gã sai vặt vội vàng nói: “Có có, cũng là vừa mới nhập về, mà Thảo Dược Gà này ngày thường hai vị tiền bối đều là không bán, hiện tại mới thật vất vả bán một ít, bất quá số lượng cũng không nhiều lắm."
“Dưỡng Thảo Dược Gà không bán là cái đạo lý gì?” Uông Ngưng có chút khó hiểu nói.
Gã sai vặt cười cười, nói; “Dưỡng không bán.
Dành để uy hồ ly a! Hồ ly của Lâm tiền bối rất quý nha, lấy Thảo Dược Gà làm điểm tâm mà ăn, Lâm tiền bối cái gì cũng tốt, chính là quá sủng Hồn Sủng."
“Uy hồ ly?” Uông Ngưng có chút nghi hoặc nói.
Gã sai vặt gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, ba ngày ăn hai con."
Uông Ngưng nhíu nhíu mày, nói: “Ba ngày ăn hai con Thảo Dược Gà, đủ xa xỉ!” Uông Ngưng cảm thấy lời của gã sai vặt là có chút khoa trương, Thanh Vân Tông bọn họ cũng có không ít đệ tử tài đại khí thô, mà người có thể lãng phí như thế cũng không được mấy người.
Gã sai vặt gật gật đầu, nói: “Đúng là rất xa xỉ, bất quá hai vị tiền bối có thể tốn thì cũng có thể kiếm, các vị muốn ăn Thảo Dược Gà, hay là muốn ăn dưỡng nhan trứng gà."
Uông ngưng híp mắt mắt, có chút hoài nghi nói: “Dưỡng nhan trứng gà? Trứng gà mà có thể có hiệu quả dưỡng nhan không phải là lừa người đi."
Vừa nảy khi xem thực đơn, Uông Ngưng liền chú ý tới món dưỡng nhan trứng gà, món này giá cả xa xỉ, yêu cầu còn cao, chỉ có ở trong tiệm tiêu phí từ hai vạn đồng vàng, mới có tư cách gọi món này.
Uông Ngưng tuy rằng tò mò, nhưng cảm thấy món này chỉ có danh lấy lòe thiên hạ mà thôi.
“Xem ngài nói, tất cả món ăn trong tửu lâu chúng tôi đều là thật như lời giới thiệu.
Chất chấn sẽ không bao giờ gạt khách hàng.
Cái gọi là dưỡng nhan trứng gà cũng là do gà Thảo Dược Gà sinh ra, bất quá loại Thảo Dược Gà này tương đối đặc biệt, ngày thường ăn các linh thảo có tác dụng mỹ dung dưỡng nhan, dưỡng nhan trứng gà ở Lưỡng Giới Thành chúng ta chính là nhất tuyệt nha, đã có không ít nữ Hồn Sủng Sư ăn và đều nói tốt.” Gã sai vặt nói.
Uông Ngưng lắng nghe có chút ý động: “Loại dưỡng nhan trứng gà cũng là do cái vị Lâm tiền bối kia dưỡng ra sao?"
Gã sai vặt gật đầu, nói: “Đúng vậy!"
Uông Ngưng bị gợi lên hứng thú, gật gật đầu, nói: “Vậy làm một mâm đi."
Sở Nhan Vũ nhăn nhăn mày, nhịn không được mở miệng hỏi: “Ngươi nói Lâm tiền bối, chẳng lẽ là Lâm Sơ Văn?"
Sở Nhan Vũ nghe Sở tiền bối, Lâm tiền bối cũng không có nghĩ tới Sở Diệp, nhưng khi nghe tới hồ ly thì lập tức liền nghĩ tới con tiểu hồ ly của Lâm Sơ Văn.
Tuyết Bảo đã từng ở Nam Hoang rừng rậm đại hiện thần uy, hiệp trợ nàng hoàn thành vài đơn nhiệm vụ, nên Sở Nhan Vũ đối Tuyết Bảo có ấn tượng rất sâu sắc.
Gã sai vặt sửng sốt một chút, nhìn Sở Nhan Vũ một cái, có chút ngoài ý muốn nói: “Vị tiền bối này, nhận thức Lâm tiền bối?"
Sở Nhan Vũ nghe được gã sai vặt nói như vậy, liền biết chính mình nghĩ không lầm, “Xem như có chút giao tình, như vậy Sở tiền bối là Sở Diệp sao?”
Gã sai vặt gật gật đầu.
Uông Ngưng nhìn Sở Nhan Vũ một cái, nói: “Sở Diệp? Sư muội đây không phải là đứa cháu trai mà ngươi hay nhắc đến sao?"
Người ta chỉ biết Sở gia có một Hồn Sư là Sở Tư Thần, nhưng có rất ít người biết còn có một người tên Sở Diệp, Sở Diệp sau khi tiến giai Hồn Sư liền mất tích.
Tuy rằng Sở Nhan Vũ nói, Sở Diệp đã trở thành Hồn Sư nhưng người Sở gia đều không tin, bởi vì Sở Diệp lâu không lộ mặt có không ít người cảm thấy Sở Diệp có thể là đi cửa hông để tiến giai Hồn Sư, kết quả bị phản phệ mà chết.
Sở Nhan Vũ có chút vui sướng nói: “Đúng vậy! Không nghĩ tới lại đi đến nơi đây.
Cư nhiên còn dưỡng được cả Thảo Dược Gà."
Bởi vì tiểu hồ ly thích ăn gà, cho nên mới bắt đầu nghiên cứu hoạn thú sao? Tựa hồ còn làm không tồi đâu.
Lần trước sau lần gặp ở Tam Dương Thành, thì Sở Diệp lại không biết tung tích, Sở Nhan Vũ không nghĩ tới Sở Diệp lại sẽ đến Lưỡng Giới Thành mở mang bờ cõi.
Sở Nhan Vũ suy nghĩ một chút liền lý giải, Sở Diệp tiến giai Hồn Sư cũng chưa từng nhờ đến gia tộc hỗ trợ, hiện giờ đã thành Hồn Sư, tự nhiên là càng không cần gia tộc hỗ trợ.
Đối với