Editor: Tĩnh
Sở Diệp mang theo nhóm người Sở Vũ du ngoạn một ngày, cũng xem như chủ khách tẫn hoan.
Khi ba người rời đi Sở Diệp tặng ba người mỗi người một con Thảo Dược Gà, Triệu Kính chính là Long Hổ Gà, Uông Ngưng chính là Dưỡng Nhan Gà, Sở Nhan Vũ chính là Huyết Mạch gà, trừ cái này ra, Sở Diệp còn tặng ba người mỗi người một con Long Ngư cùng một sọt trứng gà.
Lễ vật Sở Diệp đưa cũng xem như hợp tâm ý mọi người mọi người cầm lễ vật đều cảm thấy mỹ mãn trong lòng.
Tiễn đi nhóm người Triệu Kính, Sở Diệp ngồi ở trước bàn như đang suy tư gì đó.
Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, nói: “Nghĩ cái gì đấy cho đi mấy con gà ngươi đau lòng hả?"
Sở Diệp lắc đầu, nói: “Ta không hơi đâu mà đi đau lòng mấy thứ đó, ta chỉ là suy nghĩ Thất Thải dược tề mà tên Triệu Kính kia nói, Thất Thải dược tề có thể giúp cho Dược Tề Sư ngộ đạo ta đang suy nghĩ có nên ngẫm biện pháp đem phối phương lấy về tay."
Triệu Kính khi nhắc tới Thất Thải dược tề tỏ vẻ rất đắc ý cho thấy loại dược tề này hoàn toàn không đơn giản.
Lâm Sơ Văn lắc đầu, nói: “Không cần vừa nghe đã biết Thất Thải dược tề chính là bí phương bất truyền của Thanh Vân Tông, chỉ sợ là khi chúng ta nghe ngóng liền sẽ bị người của Thanh Vân Tông theo dõi, hơn nữa ta cũng không dùng được thứ này."
Sở Diệp có chút nghi hoặc nói: “Không dùng được sao?
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Đúng vậy! Tiểu Thải có thể thêu dệt ảo cảnh, ta có thể ở trong ảo cảnh rồi tiến hành luyện tập phối trí dược tề giả lập, cái này có thể nói là tốt hơn cả sử dụng Thất Thải dược tề."
Sở Diệp chống cằm, nói: “Như vậy sao!”
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Đúng vậy!"
Lâm Sơ Văn rũ xuống mi mắt, Thất Thải dược tề đối với hắn vẫn là có chút tác dụng, bất quá, Thanh Vân Tông thế đại vẫn không nên đắc tội.
Bọn họ phất lên quá nhanh đã có người hoài nghi bọn họ khi Tử La Tông bị huỷ diệt nên đã thu không ít chỗ tốt rồi.
Lúc này không nên lại trêu chọc Thanh Vân Tông, Thất Thải dược tề đối hắn mà nói cũng không phải là nhất định phải có thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.
Sở Diệp híp mắt, nói: “Tiểu Thải lợi hại như vậy, cho nó ăn bảy viên Thất Thải quả đúng là không uổng."
Lâm Sơ Văn híp mắt, nói: “Kỳ thật, Tiểu Thải ăn bảy viên Thất Thải quả cũng không tính là lãng phí."
Sở Diệp có chút hồ nghi nhìn Lâm Sơ Văn, nói: “Nói như thế là sao?"
“Thất Thải quả nếu mỗi lần dùng là dùng một viên sau mỗi lần dùng hiệu quả lại giảm xuống cho đến đệ viên thứ tư thì hiệu quả đã rất yếu, nhưng nếu lại ăn một lần hết bảy viên thì hiệu quả lại đột nhiên biến cường.” Lâm Sơ Văn nói.
Sở Diệp có chút ngoài ý muốn nói: “Cư nhiên có loại sự tình này."
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Khả năng là bảy viên chính là một cái chỉnh thể, nếu ăn hết trong một lần thì công hiệu sẽ có chút đặc biệt."
“Sau trước nay ta không có nghe nói a!” Sở Diệp nói.
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Đại khái là Thất Thải quả quá quý giá nên trước nay không có ai nếm qua."
Sở Diệp: “......” Giống như là Thanh Vân Tông có ba cây Thất Thải Thụ nhưng cũng vô pháp chỉ cho một mình Tiểu Thải ăn.
Bắt người tay đoản, Sở Diệp đưa ra đi mấy con gà cùng Long Ngư cũng không có tặng không.
Biết Sở Diệp yêu cầu Dũng Tuyền Thạch, Triệu Kính liền đáp ứng đem số Dũng Tuyền Thạch mà lần này đem tới đây giao dịch sẽ để lại cho Sở Diệp mà còn là ổn định đưa tới mỗi tháng.
Đám người Triệu Kính lần này là phụng mệnh tông môn áp giải một đám hàng hóa tới đây để tiến hành giao dịch.
Trong quá trình giao dịch mấy người này đều có quyền tự chủ tất cả nói một cách khác chính là mọi việc đều do bọn họ tự xử lý từ đó bọn họ cũng sẽ kiếm lời không ít.
Vài ngày sau Sở Nhan Vũ đem Dũng Tuyền Thạch đưa tới, Sở Diệp đưa 25 vạn cho Sở Nhan Vũ Sở Nhan Vũ có chút ngượng ngùng.
Sở Nhan Vũ có chút bất đắc dĩ nói: “Tiểu Diệp, thật ngại quá theo lý mà nói ta không nên lấy tiền của con."
Tông môn cũng có quy củ của tông môn, bọn họ mang hàng hóa tới đây và cũng chỉ có thể lấy giá ổn định để giao dịch nhưng không thể tặng không.
Sở Diệp không thèm để ý nói: “Không có việc gì.” Mấy chục vạn đồng vàng Sở Diệp cũng không phải là quá để ý, Sở Diệp để ý chính là có thể mua được đồ mà mình muốn hay không thôi.
“Tiểu Diệp, ngươi mấy năm nay sống cũng tốt đi.” Sở Nhan Vũ hỏi.
Lần trước Sở Nhan Vũ tới đây với hai vị đồng môn nên có những chuyện không tiện nói, nhưng giờ chỉ có mình nàng nên cũng dễ trò chuyện hơn.
Sở Diệp gật đầu, nói: “Cũng không tệ lắm.”
“Ngươi xử lý động phủ không tệ chút nào.” Chỉ cần Sở Diệp chú tâm vào hoạn thú thì sự nghiệp có thể lâu dài phát triển Sở Diệp cũng sẽ không thiếu tài nguyên để tu luyện.
Sở Diệp gật đầu, nói: “Còn tạm được"
Tiểu Thải khoan thai bay vào dừng ở bên người Sở Diệp.
Sở Diệp từ nhẫn không gian bên trong lấy ra một đĩa mật ong đưa cho Tiểu Thải.
Sở Diệp nghiêng đầu, thầm nghĩ: Tiểu Thải cùng Tuyết Bảo tuy rằng đều là Hồn Thú của Sơ Văn nhưng đều lại thích ăn đồ ăn của hắn cũng không biết là chuyện này là như thế nào.
Sở Nhan Vũ nhìn Tiểu Thải lung linh rực rở, hai tròng mắt liền hiện lên vài phần dị quang.
“Nó thật xinh đẹp a!”
Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng vậy."
“Đây chính là con Hồn Sủng ăn bảy viên Thất Thải quả đi."
Sở Diệp gật đầu, nói: “Là nó."
“Hảo phúc khí a!” Sở Nhan Vũ nhịn không được nói.
Mấy luyện dược sư trong tông bọn họ mỗi lần đều vì Thất Thải quả mà tranh đấu ôm xồm, nếu giờ mà biết bị một con Sĩ cấp Hồn Sủng ăn hết một lần bảy viên Thất Thải quả chỉ sợ là sẽ giận đến kéo râu xuống.
Sở Diệp gật đầu, nói: “Cũng còn tạm."
“Con Thất Thải Huyễn Điệp này bồi dưỡng thực không tồi đã cấp 9 đi.” Sở Nhan Vũ hỏi.
Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng vậy! Chuẩn bị tiến giai Chiến Tướng."
Sở Nhan Vũ sắc mặt đổi đổi, nói: “Nhanh như vậy!”
Sở Diệp nhàn nhạt nói: “Đúng vậy."
Sở Nhan Vũ tiến giai Hồn Sư đã đã hơn một năm, gần đây mới bắt đầu trù bị khế ước với Hồn Thú thứ hai.
Nhìn Thất Thải Huyễn Điệp Sở Nhan Vũ cười khổ một tiếng, nàng bên này chỉ mới bắt đầu chuẩn bị khế ước với Hồn Sủng thứ hai, còn Lâm Sơ Văn thì đã đem Hồn Sủng thứ hai bồi dưỡng đến cấp 9 quả là không thể so! Không thể so.
Khoảng thời gian trước, Sở Nhan Vũ lật xem không ít điển tịch về Hồn Sủng trong tàng thư các, trong đó cũng có giới thiệu về Thất Thải Huyễn Điệp.
Thất Thải Huyễn Điệp tuy rằng sức chiến đấu không cao mà chi phí bồi dưỡng cũng không tính là quá cao.
Thất Thải Huyễn Điệp có thể tạo ra ảo cảnh, cũng có thể gia tăng lên mỹ mạo cho chủ nhân, còn có một ít diệu dụng khác nếu dùng làm phụ trợ Hồn Sủng thì đó là lựa chọn phi thường tuyệt vời.
“Người cùng Hồn Sủng của Lâm Sơ Văn quan hệ không tồi nha!” Sở Nhan Vũ nói.
Sở Diệp có chút đắc ý nói: “Đó là tự nhiên."
“Tiểu Diệp, ngươi đã định được Hồn Thú thứ hai rồi sao?” Sở Nhan Vũ hỏi.
Sở Diệp gật đầu, chỉ