Editor: Tĩnh
Người của khu giao dịch đã đi rồi, động phủ bên trong liền dư lại Sở Diệp, Lâm Sơ Văn cùng người Sở gia.
“Sở Diệp, ngươi xây dựng động thực không tồi!” Sở Tư Thần nói
Sở Diệp lưng đeo xuống tay, cười cười, nói:
“Còn hảo, kỳ thật đều là công lao của Sơ Văn, động phủ thành lập, kinh doanh không dễ, nơi này lại nguy hiểm, nếu không phải có Sơ Văn bồi ở bên người, ta sợ là đã sớm kiên trì không nổi nữa."
Sở Diệp nói, nhu tình như nước hướng tới Lâm Sơ Văn nhìn qua đi.
Lâm Sơ Văn bị Sở Diệp nhìn có chút ngượng ngùng, bất đắc dĩ cúi đầu.
Sở Hinh Nhi nhìn một màn, chỉ cảm thấy đôi mắt đau đớn.
Sở Hinh Nhi cắn cắn môi, thầm nghĩ: Nếu năm đó chính mình tiếp nhận Sở Diệp, bồi Sở Diệp đi Long Nhai Thôn, có lẽ nay chính mình cũng đã là Hồn Sư.
Sở Tư Thần nhìn Sở Diệp, trong lòng có chút hụt hẫng.
Từ trước Sở Diệp nhìn đến hắn luôn là một bộ chân chó, này đối phương lưng đeo xuống tay, một bộ chủ nhân làm Sở Tư Thần cảm giác vô hình là bị đè ép một đầu.
Tiểu Ngân bay lại, ghé vào trên đầu Sở Diệp tò mò nhìn chằm chằm Sở Tư Thần và những người khác.
“Sở Diệp, con Ngân Sí Ong này chính là Hồn Sủng của ngươi đi!” Sở Tập nói.
Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng."
Sở Tập tràn đầy hâm mộ nói: “Thật lợi hại a! Nghe nói đã là Chiến Tướng cấp 3."
Sở Diệp gật đầu, nói: "Đúng"
Sở Diệp thầm nghĩ: Tiểu Ngân hiện tại đã không phải là Chiến Tướng cấp 3 nữa rồi, sau khi hấp thu Yêu Huyết Thạch, thì liền tiến giai vào Chiến Tướng cấp 4, Chiến Tướng cấp 4 cùng cấp 3 có chênh lệch rất lớn, nếu những người này nhìn không ra, thì hắn liền không nói ra để kích thích người ta.
Sở Tập cau mày, trong lòng có chút khó hiểu, Sở Tư Thần tiến giai Hồn Sư cũng không kỳ quái, bởi tư chất xuất chúng, còn có một phụ thân là tộc trưởng chống lưng, Sở Diệp liền không giống rõ ràng khi còn ở Sở gia Sở Diệp còn không bằng hắn kết quả hiện tại lại trở thành Hồn Sư.
Sở Diệp trở thành Hồn Sư thì thôi đi nhưng Hồn Sủng của Sở Diệp tiến giai lại quá nhanh, Hồn Sủng của gia chủ cũng chỉ là Chiến Tướng cấp 4 mà thôi, dựa theo tốc độ này của Sở Diệp thì rất nhanh liền đuổi kịp gia chủ.
“Ngươi đây là ong chúa?” Sở Tập hỏi.
Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng vậy, là ong chúa."
“Ngân Sí Ong vương, nhưng sao lại có kim sắc?” Sở Tập có chút nghi hoặc hỏi.
Sở Diệp nhàn nhạt nói: “Con Ngân Sí Ong có huyết mạch của Kim Sí Ong, cho nên lớn lên tương đối khác.” Trước kia Sở Diệp do còn nhỏ yếu, nên cũng không dám cho người khác biết về Tiểu Ngân, nhưng nay hắn tốt xấu gì cũng đã là Hồn Sư vậy cũng không cần cố kỵ.
“Có huyết mạch của Kim Sí Ong mà còn là Ngân Sí Ong vương, vậy cấp bậc huyết mạch nhất định không thấp đi.” Sở Tập nói.
Sở Diệp gật đầu, “Không chắc lắm nhưng hẳn là không thấp đi."
Sở Tư Thần cao mày thầm nghĩ, Ngân Sí Ong vương tư chất thấp nhất cũng là Trung trung phẩm, nhưng nếu có huyết mạch của Kim Sí Ong thì tư chất càng cao hơn.
Sở Uyển Nhi tùy tiện nói: “Sở Diệp ngươi tư chất chỉ là Hạ phẩm thì làm như thế nào mà khế ước được với Ngân Sí Ong vương a!”
Sở Diệp nhàn nhạt quét qua Sở Uyển Nhi, có chút tò mò tại sao Sở Uyển Nhi lại thích quan tâm chuyện người khác như vậy.
Hắn hiện tại là Hồn Sư, lớn nhỏ cũng coi như là đại nhân vật, không cần thiết cùng một nha đầu Sĩ cấp chấp nhặt.
Sở Diệp nhàn nhạt nói: “Có thể là do kiểm tra đo lường ra xảy ra sai lầm, cũng có thể là do vận khí của ta thay đổi."
Sở Uyển Nhi cau mày, không vui nói: “ Kiểm tra đo lường sao có thể sai?”
“Này nhưng không nhất định, nhiều khi do dụng cụ đo lường trong nhà do dùng mấy chục năm, nên có thể sảy ra sai lầm.” Sở Diệp nói.
Sở Tập gật gật đầu, nói: “Có đạo lý.”
Sở Uyển Nhi khẽ hừ một tiếng, không nói gì.
Sở Uyển Nhi một chút cũng không cảm thấy dụng cụ có lỗi, mà nàng cảm thấy Sở Diệp hẳn là gặp vận cứt chó.
Tiểu Bạch ghé ở trên cây, trên cao nhìn xuống nhìn xuống.
Sở Hinh Nhi đã nhận ra động tĩnh, hướng tới không trung nhìn qua, “Bạch Li Miêu."
Sở Diệp nhìn Tiểu Bạch, thầm nghĩ: Tiểu Bạch ngu ngốc, rõ ràng đã kêu nó đi trốn, vậy mà lại chạy ra, mà Tiểu Bạch sau khi hấp thu sát tương thì đã tiến vào Chiến Tướng cấp 2 tốc độ thật kinh người.
Mấy ngày nay, Tiểu Bạch cùng tiểu hồ ly đánh nhau, tiểu hồ ly đã chiếm không được mấy tiện nghi.
Sở Uyển Nhi nhìn Bạch Li Miêu, cong cong khóe miệng, nói: “Sở Diệp, đó chính là Bạch Li Miêu do ngươi dưỡng sao?"
Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng vậy!
“Ngươi khế ước?” Sở Uyển Nhi tùy tiện hỏi.
Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng vậy.”
Sở Uyển Nhi thầm nghĩ: Vậy thì đúng rồi với tư chất của Sở Diệp chỉ xứng khế ước Bạch Li Miêu, còn khế ước với Ngân Sí Ong hoàn toàn là ngoài ý muốn.
Sở Diệp nhìn Sở Uyển Nhi, thầm nghĩ: Nếu thiên hạ đều ngốc như nha đầu này thì hắn đã không phải cực khổ che giấu.
Tiểu Bạch nhìn chằm chằm mấy người nhìn một hồi, cảm thấy nhàm chán liền chạy mất.
Sở Tư Thần nhìn Tiểu Bạch trốn, nhíu nhíu mày, mơ hồ cảm thấy Sở Diệp này chỉ Bạch Li Miêu giống như có chút vấn đề.
Sở Diệp nhìn Sở Tư Thần, thầm nghĩ: ánh mắt Sở Tư Thần hẳn là so với Sở Uyển Nhi tốt hơn một chút, chỉ sợ nếu nhìn ra thì có chút không ổn.
Sở Hinh Nhi ôn thanh mở miệng nói: “Sở Diệp, ngươi như thế nào lại khế ước một con Bạch Li Miêu?”
Sở Diệp nhàn nhạt nói: “Sơ Văn thích."
Lâm Sơ Văn: “......”
Săc mặt người Sở gia kiền trở nên quỷ dị, Lâm Sơ Văn thích, Sở Diệp liền không cần tiền đồ, khế ước một con Bạch Li Miêu sao? Đây rõ ràng là vì sắc đẹp mà bỏ giang sơn.
Sở Diệp nhìn sắc mặc người Sở gia sắc liền thập phần vừa lòng.
Sở Hinh Nhi nhìn Lâm Sơ Văn, cảm thấy Lâm Sơ Văn là hồng nhan họa thủy, trở ngại con đường của Sở Diệp.
“Sở Diệp, Bạch Li Miêu tư chất vẫn là quá kém.” Sở Hinh Nhi lời nói thấm thía nói.
Sở Diệp không thèm để ý nói: “Không có việc gì, dù sao chủ Hồn Sủng lợi hại là được, phó Hồn Sủng chỉ cần đáng yêu là được."
Sở Hinh Nhi nhịn không được nhìn Lâm Sơ Văn, thầm nghĩ: Lâm Sơ Văn đối với Sở Diệp có ảnh hưởng cũng quá lớn, cư nhiên có thể khiến Sở Diệp làm ra chuyện không có lý trí sự tình.
Sở Uyển Nhi cười nhạo một tiếng, thầm nghĩ; Sở Diệp đắc ý vênh váo vì khế ước được một con Ngân Sí Ong vương liền không biết chính mình là ai, cư nhiên lại khế ước với một con Bạch Li Miêu.
Bất quá, lấy tư chất của Sở Diệp cũng chỉ xứng khế ước với Bạch Li Miêu.
Sở Hinh Nhi nhìn Lâm Sơ Văn, trách nói: “Lâm thiếu, ngươi như thế nào lại bắt Sở Diệp khế ước với Bạch Li Miêu?
Sở Hinh Nhi thầm nghĩ: Lâm Sơ Văn cũng thật quá đáng, lại đi khuyến khích Sở Diệp làm chuyện có không lý trí.
Lâm Sơ Văn nhíu mày đầu, vừa định nói chuyện, Sở Diệp đã mở miệng, “Không liên quan tới Sơ Văn, Sơ Văn thích Bạch Li Miêu mà ta thì cũng thích, nên ta mới khế ước."
Sở Uyển Nhi mắt trợn trắng, nói: “Ta thấy ngươi là bị sắc đẹp làm cho ngu muội thì có."
Sở Uyển Nhi thầm nghĩ: Lâm Sơ Văn tuy rằng lớn lên đẹp, nhưng cũng chỉ là nam nhân a! Sở Diệp thật thật ngu ngốc, lại còn ngu ngốc đến nước này thật là trời cao bất công.
Sở Diệp mãn không thèm để ý nói: “Thiên kim khó mua được tấm lòng, đây cũng không phải là chuyện gì