Editor: Tĩnh
Tham quan xong buồng ong, Sở Diệp mang theo mấy người tiếp tục đi dạo.
Sở Kinh gãi gãi đầu, có chút nôn nóng nói: “Diệp ca, nghe nói ngươi dưỡng rất nhiều gà, còn có cái gì mà long hổ gà a! Cái gì mà công dụng phương cương bổ thận…… Còn rất là hiếu chiến! Còn nghe nói con gà kia có thể bán được năm vạn đồng vàng một con a! Mà Lưỡng Giới Thành kẻ có tiền cũng rất nhiều a! Tốn nhiều tiền như vậy, để mua một con gà!"
Sở Kinh lời này vừa ra, Sở Diệp không khỏi có chút vô ngữ.
Sở Kinh là một thằng ngốc a! So với Sở Uyển Nhi còn ngốc hơn.
Trước đó là do lão bản Phiêu Tiên Cư Võ Phong đi tìm bọn họ, muốn mua trứng gà có thể tráng dương, nên Lâm Sơ Văn liền đáp ứng nghiên cứu một chút.
Lúc sau, Lâm Sơ Văn thật đúng là bồi dưỡng ra mấy chỉ phù hợp yêu cầu của Võ Phong mà trứng gà đều bị Phiêu Tiên Cư bao hết, mà gà sinh loại trứng đó tổng cộng cũng không mấy con, nên Lâm Sơ Văn cũng không có bán ra.
Mà Phiêu Tiên Cư lại đặt tên cho loại trứng này là long hổ trứng gà, vật lấy hi vi quý, bởi vì Lâm Sơ Văn không bán long hổ gà, mà có rất nhiều Hồn Sư đối với loại gà này có khát vọng càng lúc càng lớn, nên giá cả càng khai càng cao.
Sở Diệp nhìn Sở Kinh, có chút đồng tình.
Long hổ gà là thứ gì, là thứ quý hiếm đó, lại bị Sở Kinh kêu thành gà chiến đấu.
Sở Kinh khi còn nhỏ đầu óc có xảy ra chút vấn đề, nên thần chí cũng có chút không rõ.
Gia hỏa này tuy rằng đầu óc không tốt lắm, nhưng tính khí thật ra lại không tồi.
Tại dã ngoại tình cờ gặp gỡ cứu một đầu ngưu rồi liền trực tiếp khế ước, mà con ngưu kia chính là Hỏa Diễm Ngưu, phẩm tướng còn tính không tồi.
Mà bản lĩnh tốt nhất của Hỏa Diễm Ngưu chính là cày ruộng, Sở Kinh liền mang theo đầu ngưu, giúp linh thực sư trong gia tộc cày ruộng, đảo cũng có thể kiếm không ít tiền.
Hỏa Diễm Ngưu cũng không phải loại Hồn Thú lanh trí gì, mà Sở Kinh thì đầu óc đã vốn không tốt, mà từ khi khế ước với Hỏa Diễm Ngưu thì đầu óc càng thêm khờ đến choáng váng.
Mà cha của Sở Kinh tựa hồ vẫn luôn muốn giúp cho nhi tử tìm một tức phụ thông minh, để sinh ra một tôn nhi thông minh mà Sở Diệp cũng rất là tò mò, Sở Kinh cưới tức phụ về rồi biết dùng như thế nào sao.
Sở Diệp cười cười, nói: “Long hổ gà thật ra cũng không có gì đặc biệt cả mà sức chiến đấu cũng rất bình thương."
Sở Kinh có chút nghi hoặc nói: “Nếu sức chiến đấu bình thường, thì vì cái gì mà quý như thế chẳng lẻ người mua bị điên rồi sao?”
Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng vậy, bọn họ bị điên rồi."
Sở Kinh chớp chớp mắt, có chút khó có thể tin nói: “Nghe nói có rất nhiều người muốn mua, kia không phải bọn họ đều bị điên hết sao?"
Sở Diệp gật đầu, nói: “Cũng không sai biệt lắm đi."
Sở Kinh chớp chớp mắt, có chút giật mình nói: “Lưỡng Giới Thành có nhiều kẻ điên như vậy sao?”
Sở Diệp: “Có!”
“Kẻ điên nhưng sao có tiền vậy?” Sở Kinh có chút nghi hoặc nói.
Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng vậy, thật lạ!"
Sở Kinh có chút hâm mộ nói: “Kẻ điên đều có nhiều tiền như vậy sao ta lại không bao nhiêu tiền.” Thảo Dược Gà năm vạn đồng vàng một con a! Hắn 500 đồng vàng cũng chưa có."
Sở Diệp: “.......”
Sở Uyển Nhi nhìn Sở Kinh, rầu rĩ nói: “Kinh ca, Sở Diệp cùng ngươi nói giỡn đấy, những người đó không phải kẻ điên, chỉ là sắc quỷ mà thôi."
Sở Kinh có chút nghi hoặc nói: “Sắc quỷ? Là cái gì?"
Sở Uyển Nhi không có trả lời mà xoay sang hỏi Sở Diệp, nói: “Sở Diệp, ngươi dưỡng gà nổi danh như vậy không bằng mang chúng ta đi xem đi!"
Sở Diệp gật đầu, nói: “Cũng được mà kỳ thật chuồng gà cũng không có gì đẹp."
Sở Diệp mang theo vài người đi nhìn Thảo Dược Gà.
Trong rừng trúc có trên trăm con Thảo Dược Gà các loại linh thảo rơi rụng đầy đất, Thảo Dược Gà tùy ý mổ linh thảo trên mặt đất.
Nghe nói Thảo Dược Gà rất khó dưỡng.
Nhưng khi bán ra lại rất có giá.
“Sở Diệp, đó là Tuyết Lăng Hoa sao? Hoa này cũng không dễ trồng a!” Sở Hinh Nhi kiều thanh nói.
Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng vậy!"
Sở Hinh Nhi oán trách nói: “Linh thảo trân quý như vậy, mà ngươi lấy cho gà ăn."
Sở Diệp bất đắc dĩ nói: “Này cũng không có biện pháp, Thảo Dược Gà vốn dĩ chính là ăn linh thảo."
Nhìn rừng trúc mấy người Sở gia hai mặt nhìn nhau, cảm thán người không bằng gà.
Sở Kinh nhìn gà, hai tròng mắt sáng lên, “Diệp ca, ngươi dưỡng gà cũng thật phì a!”
Sở Diệp cười, nói: “Cũng tàm tạm thôi."
Sở Kinh nhìn một con Thảo Dược Gà, có chút hâm mộ nói: “Này gà không biết nướng lên thì hương vị sẽ ra sao."
Sở Kinh thích ăn thịt, ngày thường không có việc gì, cũng sẽ đi dã ngoại đánh gà rừng, thỏ hoang tới ăn, nguyên chủ cũng coi như không phải loại tốt lành gì, thường xuyên lừa thịt của Sở Kinh để ăn.
Sở Kinh tính tình khù khờ, lại không có bằng hữu, nguyên chủ nguyện ý chơi với hắn, Sở Kinh dù ăn mệt lại còn rất cao hứng.
Sở Diệp cười cười, nói: “Nếu ngươi thích một hồi ta nướng một con cho ngươi ăn?”
Sở Kinh có chút hưng phấn nói: “Thật sự?’
Sở Diệp gật đầu, nói: “Đương nhiên."
Sở Kinh vui sướng nói: “Diệp ca, ngươi thật tốt a!”
Sở Hinh Nhi có chút hâm mộ nói: “Diệp ca, chỉ có cho Sở Kinh sao?” Kia chính là Thảo Dược Gà a! Hồn Sĩ mà ăn được sẽ có không ít chỗ tốt.
Sở Diệp nhàn nhạt nói: “Cái này thì ai tới trước thì của người đó Sở Kinh mở miệng trước liền đưa cho hắn."
Sở Hinh Nhi banh mặt, sắc mặt có chút khó coi.
Một con Thảo Dược Gà, cùng hơn mấy ngàn vậy mà Sở Diệp người khác không cho liền cho một tên ngốc tử.
Mấy người Sở gia thấy vậy, thầm hận chính mình không sớm mở miệng.
Sở Hưng Xương ánh mắt thô thô đảo qua, nói: “Tiểu Diệp, ở đây cũng phải có trên một trăm con Thảo Dược Gà phải không."
Sở Diệp gật đầu, nói: “Đại khái là vậy."
Sở Hưng Xương nhìn chuồng gà, trong lòng lửa nóng, hơn một trăm con gà này ít nhất cũng mấy chục vạn, đây chính là một tuyệt bút tài phú a! Số thương phẩm mà bọn họ lần này mang đến Lưỡng Giới Thành dù bán ra hết cũng chỉ có mấy chục vạn là cùng.
Sở Diệp hiện giờ là thật sự phát đạt, kinh doanh sản nghiệp lớn như vậy.
Ai có thể nghĩ rằng Sở Diệp sẽ có ngày hôm nay.
“Sở Diệp, đây là long hổ gà sao?” Sở Kinh nhìn một con gà bên trong đám gà hỏi.
Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng vậy, là nó."
Sở Kinh có chút nghi hoặc nói: “Thoạt nhìn, cũng không có gì khác biệt lắm a! Vì cái gì mà giá tới năm vạn đồng vàng?"
Sở Diệp: “........” Cái này sao, người mua nguyện ý là được.
“Mấy con này là dưỡng nhan gà sao?” Sở Miêu hỏi.
Sở Diệp gật đầu, nói: “Là nó."
Sở Miêu từ nảy tới giờ đều không lên tiếng, nhưng khi nhìn đến dưỡng nhan gà, rốt cuộc cũng nhịn không được, nói:“Chúng thật đẹp mà trứng gà chúng có hiệu quả thần kỳ như vậy sao a!"
Sở Diệp nhún vai, nói: “Ta cũng không biết."
Sở Miêu nhìn Lâm Sơ Văn, nhỏ giọng hỏi: “Lâm thiếu, ngày thường là ăn cái này sao?
Sở Diệp cười cười, nói: “Sơ Văn lớn lên đã đẹp, không cần phải ăn mấy cái này."
Sở Miêu có chút hâm