Editor: Tĩnh
Ba người tìm một nhà tửu lầu ngồi xuống.
“Sở thiếu, Lâm thiếu, các ngươi hiện tại thực lực hẳn là rất cao đi, cái tên béo chủ quản kia có phải là bị các ngươi dọa chạy hay không?” Hạ Sơn có chút tò mò hỏi.
Sở Diệp gật đầu, nói: “Cũng có thể xem là như vậy.”
Hạ Sơn vuốt ve cằm, có chút hưng phấn nói: “Bởi ta nói hắn như thế nào đột nhiên lại chạy, các ngươi hiện tại rất lợi hại đi."
Sở Diệp nhàn nhạt nói: “Còn chắp vá đi."
“Vừa mới cái tên chủ quản kia kêu các ngươi là tiền bối, chẳng lẽ các ngươi đã là Hồn Sư?” Hạ Sơn có chút nghi hoặc hỏi.
Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng vậy!"
Hạ Sơn trừng lớn mắt, nhìn Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn, có chút kinh ngạc nói: “Mấy năm không thấy, các ngươi đều đã trở thành Hồn Sư là đại nhân vật!"
“Hồn Sư mà thôi, cũng không được coi là đại nhân vật gì.” Sở Diệp cười cười nói.
Hạ Sơn: “.....” Đối với hắn mà nói, Hồn Sư đều là đại nhân vật.
“Ngươi chất cũng không tệ phải không! Mấy năm nay, cũng có kỳ ngộ đi.” Sở Diệp hỏi.
Hạ Sơn có chút đắc ý cười cười, nói: “Đúng vậy! Tuy rằng so không được với các ngươi, bất quá, ta cũng gặp được một ít cơ duyên."
Mấy năm trước, trong một lần vận chuyển một đám hàng hóa, Hạ Sơn gặp phải hung thú tập kích, người của thương đội tứ tán mà chạy, sau đó, thương đội đành bỏ tiền ra bồi thường cho chủ hàng.
Hạ Sơn vận khí không tồi, trong lúc mọi người hoảng thay nhau chạy khắp nơi hắn cũng vậy, nhưng hắn may mắn phát hiện một cái động phủ, là do một Hồn Sủng Sư lưu lại.
Hạ Sơn ở trong động phủ, tìm được một ít dược tề cùng linh thảo.
Nhờ có cái cơ duyên đó, mà thực lực của Hạ Sơn cùng Hỏa Vân Mã tiến bộ vượt bậc.
.
Đam Mỹ H Văn
Bởi vì thực lực của Hạ Sơn tiến bộ quá nhanh, lúc đầu còn không có gì, nhưng sau đó thì một ít người trong thương đội lại bắt đầu ghen ghét.
Thậm chí có lời đồn nói, năm đó Hạ Sơn nhân lúc mọi thứ hỗn loạn mà lấy đi số hàng hóa kia, nên mới có thể có tiền, rồi tốc độ tu luyện mới nhanh như thế.
Hạ Sơn thì cảm thấy thanh giả tự thanh, ngay từ đầu cũng không lưu ý đến chuyện này, sau một thời gian mới phát hiện chính mình đã bị mọi người bài xích, người tìm mình vận chuyển hàng hóa cũng càng ngày càng ít.
Mấy năm nay, Hạ Sơn đã đem những thứ năm đó hắn nhặt được ở trong động phủ sử dụng gần hết, mà trên người cũng chỉ còn dư lại ba lọ Bồi Nguyên dược tề.
Do nhiệm vụ lần này tiền công khá cao nên khi thương đội mời hắn tham gia hắn cũng không nghi ngờ gì nên đã nhận, nhưng không ngờ.
“Ta lần này sợ là bị bằng hữu hãm hại.” Chuyện của Bồi nguyên dược tề.
Hắn trước đó không lâu đã nói cho vị bằng hữu tên Hồng Ích nghe, kết quả không ngờ tên bằng hữu kia lại đi nói với tên quản sự.
Mà lần vận chuyển hàng hóa này cũng là Hồng Ích giới thiệu cho hắn, hắn vốn dĩ đã tiếp nhận một nhiệm vụ khác, nhưng bởi vì Hồng Ích quá nhiệt tình mời nên hắn mới đồng ý tham gia nhiệm vụ này.
Sở Diệp cười cười, nói: “Thực hảo."
Hạ Sơn nhìn Sở Diệp có chút vô ngữ nói: “Ta bị người ta hại, mà ngươi còn ở đó nói tốt là sao?”
Sở Diệp cười cười, nói: “Ý ta là ngươi cuối cùng cũng biết mình bị người ta hại."
Hạ Sơn: “.....” Ở trong lòng Sở Diệp, hắn chính là tên ngốc sao?
“Sau này nên cẩn thận hơn đi.” Sở Diệp nói.
Lần này Hạ Sơn trong họa có phúc, nhờ có Lâm Sơ Văn và Sở Diệp giúp đở cho hắn nên mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa, nhưng cũng có người vì vậy mà ghen ghét.
Trước đó khi Hạ Sơn bị tên quản sự kia nhằm vào, cũng không có người nào thay hắn nói chuyện, có thể thấy được đám người kia cũng chẳng ra gì.
Hạ Sơn gãi gãi đầu, nói: “Ta nghĩ kỷ rồi vẫn là mau chóng đem dược tề dùng đi, đỡ phải bị người khác nhớ thương.”
Hạ Sơn thở dài, trải qua việc hôm nay, rất nhiều chuyện, hắn đã nghĩ kỹ.
Lời đồn nói năm đó hắn ăn chặn hàng hóa chất cũng là do Hồng Ích lang truyền chứ không ai khác.
Buồn cười thật trong khi đó hắn lại đem Hồng Ích trở thành bạn tốt, nhưng đối phương lại âm thầm tính kế hắn.
Sở Diệp gật đầu, nói: “Biện pháp này cũng không tệ."
“Lần này ít nhiều là nhờ hai vị hỗ trợ, ta đưa hai lọ cho hai người.” Hạ Sơn nói.
Sở Diệp vẫy vẫy tay, nói: “Tự giữ lấy mà xài đi loại dược tề này đối với ta cùng Sơ Văn tác dụng cũng có bao nhiêu."
Lâm Sơ Văn chính chính là Dược Tề Sư, Hạ Sơn dược tề cho Sở Diệp cũng là thừa.
Hạ Sơn xem thái độ của Sở Diệp, biết hai người là thật sự không thèm để ý, chỉ cộc lốc cười cười, nói: “Vậy ta đây giữ lại cho mình dùng."
Lâm Sơ Văn hướng tới phía chuồng ngựa nhìn vài lần, nói: “Ta thấy con Hỏa Vân Mã của ngươi giống như muốn lột xác thành Xích Diễm Hỏa mã thì phải."
Hạ Sơn gật gật đầu, có chút đắc ý nói: “Đúng vậy! Hỏa Vân Mã của ta trước đó tình cờ phát hiện một mảnh Xích Hỏa thảo, sau khi nó ăn vào huyết mạch liền tăng lên một ít, nếu thật sự có thể lột xác thành Xích Hỏa Diễm mã thì tốt rồi."
Sở Diệp vuốt ve cằm, nói: “Giữa Hỏa Vân mã Và Xích Hỏa Diễm mã dù chúng cùng cấp, thì Xích Hỏa Diễm mã cũng sẽ mạnh hơn rất nhiều và sức chiến đấu cũng là cao hơn rất nhiều.
Hạ Sơn gật gật đầu, nói: “Xác thật là như thế, ta trước kia có quen một người, khế ước chính là Xích Hỏa Diễm mã.” Tuy rằng con Xích Hỉa Diễm mã của người kia chỉ có cấp 6, nhưng người tìm hắn vận chuyển hàng hóa còn nhiều hơn mình.
“Thật ra thì sức chiến đấu gì đó cũng không phải là rất quan trọng, đối với Xích Hỏa Diêm mã có thân hình đẹp khí thế uy vũ là tốt nhất, bởi những nhà khá giả khi rước dâu rất thích mướn chúng để kéo xe.
Nếu Hỏa Vân Mã của ta có thể thuận lợi lột xác, về sau liền không cần cực cực khổ khổ đi chuyển hàng nữa, chỉ cần chuyên môn phụ trách đưa tân nương là tốt rồi.
“Làm nhiệm vụ đưa dâu nhà giàu, chẳng những an toàn, mà tiền công cao, có đôi khi, còn có thể thu được đại hồng bao đấy.” Hạ Sơn vừa nói xong đôi mắt cũng toát ra vài sợi tinh quang, tựa hồ đối với sinh hoạt trong tương lai tràn ngập chờ mong.
Sở Diệp: “.....” Cho nên nói, Xích Hõa Diễm mã là dị bản ở thế giới này giống như dùng siêu xe mà rước dâu.
Thành hôn chính là chuyện quan trọng mà a! Như hiện rại có rất nhiều người, ngày thường ăn mặc cần kiệm, mua cái gì hay ăn cái gì đều phải chọn lựa kỹ càng, vì một hai đồng mà tranh chấp không thôi, nhưng khi vừa nhắc đến tổ chức hôn lễ thì, thì dù tốn mấy vạn hay mấy chục vạn cũng không thấy đau lòng.
Dù ở đâu thì như nhau, người muốn mặt, thụ muốn da, hôn lễ biểu là nơi biểu hiện thực lực của một gia tộc, rất nhiều gia tộc khi thành hôn, đều rất phô trương lãng phí.
Hạ Sơn thở dài, nói: “Nhưng Hỏa Vân Mã của ta chỉ lột xác một nửa, nên bị người ta chướng mắt.”
Sở Diệp: “.....” Hào môn đều thích sĩ diện, Hỏa Vân Mã của Hạ Sơn huyết thống bất chính, nhân gia người ta chướng mắt cũng là bình thường.
.....!
Lâm Sơ Văn từ nhẫn không gian lấy ra một chi sơ cấp và một chi Trung cấp huyết mạch thức tỉnh dược tề, đưa cho Hạ Sơn.
“Cái này tặng cho ngươi, hẳn là có thể giúp cho Hỏa Vân Mã của ngươi tiến thêm một bước.” Lâm sở văn nói.
Hạ Sơn gãi gãi đầu, có chút xấu hổ nói: “Này hình như có chút không ổn."
“Chúng ta là lão bằng hữu, có cái gì mà ngượng ngùng.” Đối với hiện tại của Lâm Sơ Văn mà nói, một hai lọ dược tề chẳng là gì cả.
Phải biết rằng, Lâm Sơ Văn bồi dưỡng một con Ngân Sí Ong cao cấp thì số dược tề bỏ ra cũng từ sáu tới mười mấy lọ dược tề là bình thường.
Tương phùng tức là có duyên, Lâm Sơ Văn cũng không ngại kéo Hạ Sơn một phen.
Hạ Sơn chớp chớp mắt, nói: “Vậy ta nhận."
Sở Diệp nhìn Hạ Sơn, nói: “Thu đi.
Trước dùng một lọ, còn lọ kia để sau hẳn dùng, sau khi dùng xong thì ngươi đã có thể gia nhập đội ngủ chuyên đi rước dâu cho nhà giàu."
Hạ Sơn hai tròng mắt tỏa sáng nói: “Thật sự?"
Sở Diệp gật đầu, nói: “Đương nhiên là thật."
Hạ Sơn gật đầu, nói: “Đa tạ, đa tạ."
Sở Diệp nhìn Hạ Sơn nói; “Ta thấy ngươi nhân duyên tựa hồ không tốt lắm! Kỳ thật không quan hệ, thực lực cao nhân duyên tự nhiên sẽ có."
Hạ Sơn bị chọc đau đớn, cúi đầu ngượng ngùng cười