Editor: Tĩnh
Sau khi có được truyền thừa, Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn cũng không vội vã quay về Lưỡng Giới Thành, Lưỡng Giới Thành cũng không tệ lắm, nhưng có rất nhiều thứ không thể mua được.
Hai người đi qua mấy thành trấn thuộc Vân Châu, phân tán bán ra một đám dược tề, lại mua sắm một đám vật tư.
Hai người lang thang không có mục tiêu tùy ý đi dạo khắp nơi, bất tri bất giác lại đi tới Tam Dương Thành.
Tam Dương Thành vẫn náo nhiệt như trước, trong thành người đến người đi, nối liền không dứt.
“Hạ Sơn"
Sở Diệp đang ngồi trong tửu lâu mà nhìn ra ngoài, nhưng không ngờ lại gặp được người quen cũ.
Lâm Sơ Văn đang ngồi uy Tuyết Bảo ăn cái gì đó, nghe vậy nhìn Sở Diệp có chút hoài nghi nói: “Hạ Sơn? Ngươi có nhìn lầm không."
Hạ Sơn làm việc cho thương đội, sao có thể chạy tới đây.
Sở Diệp lắc đầu, nói: “Không có, thật là Hạ Sơn.”
Lâm Sơ Văn đi đến bên cửa sổ, nhìn thoáng qua, có chút ngoài ý muốn nói: “Thật đúng là hắn! Nhưng sao hắn lại ở đây."
Hạ Sơn là bạn của hai người bọn họ ở Long Nhai Thôn, vô luận là Sở Diệp hay Lâm Sơ Văn, đều có ấn tượng rất không tồi với Hạ Sơn.
“Sĩ cấp cấp 7, Hỏa Vân Mã vủa Hạ Sơn đã lớn lên và cao hơn rất nhiều a!” Sở Diệp nói.
Lâm Sơ Văn quan sát Hỏa Vân Mã của Hạ Sơn, mà ở bốn chân của Hỏa Vân Mã có xuất hiện đồ án của ngọn lửa đang cháy nhìn qua thập phần uy vũ.
“Con Hỏa Vân Mã kia huyết mạch hình như cũng tăng lên."
Sở Diệp thầm nghĩ Hạ Sơn trong đoạn thời gian, hẳn là có chút cơ duyên, nếu không thực lực cũng sẽ không tiến bộ nhanh như vậy.
“Ta chỉ là phụ trách vận hóa, mà cái hộp này vẫn luôn đều khóa, đồ vật đưa đến, ngươi lại nói đồ vật bị thiếu, như thế nào có thể trách ta." Hạ Sơn có chút bực mình nói.
“Nói bậy, khẳng định là ngươi, đã nhân lúc lên đường đã mở cái rương ra, cho nên đồ vật mới thiếu.” Một tên quản sự trung niên mang theo cái bụng phệ nói.
Hạ Sơn có chút tức muốn hộc máu nói: “Ngươi nói hươu nói vượn, ta mới không có trộm lấy, ta vận chuyển hàng hóa luôn luôn lấy chữ tín làm đâu."
“Ta mặc kệ, cái rương bày đã bị mất đi ba lọ Bồi Nguyên.” Quản sự kiêu căng ngạo mạn nói.
Hạ Sơn nghe được là dược tề Bồi Nguyên, mày nhảy nhảy, mặt đỏ lên, có chút kích động nói: “Không có khả năng, cái rương này vẫn luôn khóa, mà chìa khóa các ngươi cũng không có đưa cho ta.”
Tên quản sự trung niên khẽ hừ một tiếng, nói: “Ai biết.
Ngươi có phải hay không tìm người, lặng lẽ mở ra cái rương."
Hạ Sơn có chút tức muốn hộc máu nói: “Ta mới không có làm loại sự tình này."
Mấy người đi theo Hạ Sơn, cũng hai mặt nhìn nhau, đều không có nói chuyện.
Tên quản sự trung niên nhìn Hạ Sơn, có chút đắc ý nói: “Ngươi đừng tưởng rằng ta không biết, ngươi có tiền án!"
Hạ Sơn có chút tức giận nói: “Nói hươu nói vượn, ngươi mới có tiền án."
“Ngươi nếu cảm thấy mình trong sạch, đem túi trữ vật mở ra xem là sẽ biết.” Tên quản sự nhìn chằm chằm túi trữ vật của Hạ Sơn nói.
Hạ Sơn có chút khó thở nói: “Bồi Nguyên dược tề lại không phải chỉ có các ngươi mới có."
Trung niên nam tử khẽ hừ một tiếng, nói: “Bồi Nguyên dược tề cũng không phải là loại hàng thông thường, ngẫu nhiên mới có một ít đại sư luyện chế ra, chúng ta phải dựa vào quan hệ nhờ Ngô đại sư luyện chế cho chúng ta."
Hạ Sơn rầu rĩ nói: “ Ngươi nói cái này thì có liên quan gì."
Tên quản sự khẽ hừ một tiếng, nói: “ Sao không liên quan cửa hàng chúng ta là cửa hàng dược tề.”
Sở Diệp ở trên lầu nhìn, híp híp mắt, “Hạ Sơn gia hỏa này, bị người ta tính kế!”
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Nhìn dáng vẻ là đúng rồi."
Hẳn là có người đã biết Hạ Sơn trên tay có bồi nguyên dược tề, cho nên, cố tình cho hắn đi đưa hàng, sau khi hàng đưa đến đây, lại lấy cớ dược tề bị mất mà tiến hành điều tra.
Nếu là Hạ Sơn thật sự có trộm dược tề, cũng tuyệt đối sẽ không để ở trên người, nhưng mà Hạ Sơn phản ứng, trên người hẳn là có dược tề.
Mấy người đi theo Hạ Sơn hai mặt nhìn nhau, trong mắt bọn họ lộ ra vẻ hoài nghi Hạ Sơn.
Hạ Sơn banh mặt, nhìn thủ lĩnh trong đội ngũ, do dự một chút, nói: “Trương ca, ngươi phải tin ta, cái rương này tuy rằng là do ta trông coi, nhưng ta chưa bao giờ có mở ra cả."
Trương Minh cau mày, nhìn Hạ Sơn, không có mở miệng,
Tên trung niên kia là quản sự của cửa hàng Thanh Phong, Trương Minh cũng không muốn tùy tùy tiện tiện đắc tội với người ta.
Hạ Sơn nhìn phản ứng của Trương Minh thì có chút mất mát.
Hồng Ích nhìn Hạ Sơn, lời nói thấm thía nói: “Hạ Sơn, ngươi nếu có lở tay lấy trộm dược tề, tốt nhất là nên đưa lại cho Triệu quản sự đi, thẳng thắn sẽ được khoan hồng Triệu quản sự sẽ nhẹ xử lý với ngươi.”
Hạ Sơn nổi giận đùng đùng nhìn Hồng Ích, nói: “Hồng Ích ngươi ngươi nói bậy bạ cái gì đó."
Hồng Ích thở dài một tiếng, nhìn Hạ Sơn, nói: “Ta chẳng phải là muốn tốt cho ngươi thôi."
Hạ Sơn nghiến răng nghiến lợi nhìn Hồng Ích, nói: “Ngươi, ngươi rõ ràng biết."
Hồng Ích thở dài, nói: “Hạ Sơn, Bồi Nguyên dược tề tuy hảo, nhưng nó không thuộc về mình dù lấy cũng không an tâm!"
Hạ Sơn thở hổn hển, trừng mắt Hồng Ích.
Sở Diệp lắc đầu, nói: “Chúng ta đi xuống đi.”
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Hảo
Lâm Sơ Văn cùng Sở Diệp một trước một sau đi xuống lâu, trực tiếp hướng tới Hạ Sơn đi qua.
“Hạ Sơn, đã lâu không thấy a!”
Hạ Sơn nhìn thấy Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn, trong lòng vui vẻ, ngay sau đó có chút xấu hổ nói: “Sở thiếu, Lâm thiếu, các ngươi như thế nào lại ở chỗ này a!"
Sở Diệp nhàn nhạt nói: “Khắp nơi đi dạo vô tình chạy đến đây."
Tiểu hồ ly đối với Hạ Sơn “Pi” kêu một tiếng, ánh mắt chuyển sang tên chủ quản, liền biến thành hung thần.
Tiểu hồ ly không chút lưu tình chút nào phóng thích uy áp lên tên quản sự béo, béo chủ quản bị dọa một đầu đầu mồ hôi lạnh.
Nhìn thấy phản ứng của béo chủ quản, tiểu hồ ly vui rạo rực nở nụ cười.
Béo chủ quản nhìn tiểu hồ ly, trên đầu đầy mồ hôi lạnh, thầm nghĩ: Hai người kia là vì Hạ Sơn xuất đầu sao, Hạ Sơn khi nào có chỗ dựa vậy?
Hạ Sơn nhìn tiểu hồ ly, chớp chớp mắt, nói: “Tuyết Bảo mập lên!"
Tuyết Bảo nghe được Hạ Sơn nói vậy, liền hung tợn trừng mắt với Hạ Sơn.
Tuyết Bảo có chút buồn bực, thầm nghĩ: Hạ Sơn cái tên ngốc này thật quá đáng, mất công nó còn vì cái tên ngốc này xuất đầu.
Hạ Sơn bị Tuyết Bảo trừng mắt, có chút xấu hổ gãi gãi đầu.
Cảm nhận được uy áp từ người Tuyết Bảo truyền