Editor: Tĩnh
Vừa mới rời đi Lưỡng Giới Thành chưa được bao lâu, thì đã liên tiếp gặp được đạo tặc đoàn, kên kên, kẻ điên, nên Sở Diệp lo lắng trên đường còn có nguy hiểm, nên hành trình còn lại bọn họ đã đi vô cùng cẩn thận.
Ngoài dự đoán, từ sau khi gặp phải lão già điên kia, thì đường xá lại thông thuận hơn rất nhiều, một đường qua đi, cũng không có gặp được chuyện gì nguy hiểm.
Ba ngày sau, thương thế của Tuyết Bảo cũng đã khang phục, thân thể của Tuyết Bảo đã hoạt động lại bình thường, nên tốc độ di chuyển của bọn họ đã nhanh hơn.
Qua hơn nửa tháng, Sở Diệp và Lâm Sơ Văn rốt cuộc cũng đến được một đại thành, đại thành tên là Mặc Thành, đó là một thành trì thuộc Vân Châu.
“Cái thành trì này không tồi, chúng ta cũng nên đem một ít đồ vật bán đi.” Sở Diệp nói.
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Hảo.”
Sở Diệp nhìn cửa hàng hai bên đường, tính toán xem trên người có thứ gì có thể bán không.
Tử La Tông đã bị diệt cũng đã được mấy năm, mà năm đó Sở Diệp và Lâm Sơ Văn ở Tử La Tông đã đạt được không ít thứ tốt, sau đó lại gặp thêm Dương Chân cùng mấy người Lý gia huyết đua, nhờ đó mà có được thêm không ít thứ.
Năm đó tiếng gió quá lớn, mà hai người thực lực lại quá thấp, rất nhiều đồ vật Sở Diệp cũng chưa dám bán ra, sau đó vẫn luôn nghe đồn, những người có được đồ từ Tử La Tông đều sẽ gặp chuyện, nên Sở Diệp lại không dám bán ra.
Hiện giờ đã mấy năm qua đi, tiếng gió đã dần dần nhỏ đi, lại không bao nhiêu người biết hắn cùng Lâm Sơ Văn sẽ có thể chạy tới Mặc Thành để bán vật tư.
Sở Diệp ẩn tàng thân phận, rồi đem những thứ năm đó đoạt được cùng đồ vật ở trên người nhóm đạo tặc đoàn kia, rồi đem chúng phân tán bán ra.
Đồ vật sau khi bán đi, nhẫn không gian của Sở Diệp đã trống hơn một nửa.
Bán số vật tư không dùng được, Sở Diệp thu được 250 vạn đồng vàng.
Hơn nữa trên người của nhóm đạo tặc đoàn vốn cũng có đồng vàng, giờ đây tài sản của Sở Diệp đã đạt tới hơn 340 vạn.
Trước đó khi chợ chung diễn ra bọn họ đã mua rất nhiều thứ, làm cho tài sản đã chẳng còn bao nhiêu, nay lại có được tiền, tâm tình Sở Diệp cũng trở nên vui vẻ hơn.
“Cuối cùng cũng có tiền.” Sở Diệp có chút vui sướng nói.
Lâm Sơ Văn chống cằm, nói: “Ta hôm nay khi đi cửa hàng bán ra dược tề đã nhìn thấy một viên Dũng Tuyền Thạch."
Lâm Sơ Văn ở trong thành bán ra một đám dược tề cấp thấp, có giáo huấn từ lần bán dược tề ở Lưỡng Giới Thành, lần này khi bán ra dược tề, Lâm Sơ Văn có thể nói là vô cùng cẩn thận, chỉ chọn một ít loại dược tề bình thường nhất để bán ra, sau khi bán ra thu được hơn 60 vạn.
Sở Diệp có chút kích động nói: “Thứ tốt a! Mua!"
Lâm Sơ Văn cười khổ một chút, nói, “Viên đá kia có giá 80 vạn, mà trên người ta không có đủ tiền, mà giá cả của viên đá kia hình như có hơi cao."
Lâm Sơ Văn không mang bao nhiêu kim tệ, nên khi nhìn thấy Dũng Tuyền Thạch, mà lại không khéo, lúc đó trên người hắn chỉ có 60 vạn hắn còn thương lượng với ông chủ kia nhưng ông ta lại không chịu.
Sở Diệp cười, nói: “Dũng Tuyền Thạch giá 80 vạn, phẩm tướng nhất định là không tệ.”
“Ta còn nghe nói viên đá kia là lấy ra từ dược viên của Tử La Tông, nếu Tử La Tông không bị diệt tông thì nơi đặt viên đá kia đã trở thành phúc địa cho đệ tử của Tử La Tông tu luyện, đáng tiếc là Tử La Ttong giờ đã không còn, nên cũng không rõ được giá trị của viên đá kia."
Sở Diệp gật đầu, nói: “Nghe thôi là đã biết thứ tốt."
Tiền tài thứ này, khi sống còn khó giữ, chết cũng không mang đi được, vẫn là đổi thành tài nguyên tu luyện hữu dụng mới là an tâm nhất.
Không gian đã thật lâu không có khuếch trương, thật vất vả mới gặp phải Dũng Tuyền Thạch, Sở Diệp cảm thấy không thể bỏ qua.
Lo lắng bị người nhanh chân đến trước.
Nên Sở Diệp đã bảo Lâm Sơ Văn dẫn mình tới cửa hàng kia, rồi bỏ ra 80 vạn mua Dũng Tuyền Thạch ném vào ngọc trụy không gian.
Bỏ ra số tiền lớn mua để Dũng Tuyền Thạch, quả nhiên không làm Sở Diệp thất vọng, Dũng Tuyền Thạch tiến vào linh trì, linh trì liền mở rộng một phần tư, mà số cá dưỡng ở trong ao chỉ trong nháy mắt đã lớn lên không ít, linh điền lại mở rộng ra không ít.
Tử La Tông thứ tốt chính là rất nhiều! Đều đã nhiều năm như vậy, người chạy đến Tử La Tông để tranh đoạt tài nguyên cũng còn không có kết thúc.” Sở Diệp có chút cảm thán nói.
Mà khi hắn vừa tới đây, còn nghe nói có hai gia tộc vì tranh đoạt một cái mạch khoáng do Tử La Tông lưu lại nên đã đánh nhau liên tục mấy năm, đã chết không ít người.
Lâm Sơ Văn cười cười, nói: “Cũng đúng.
Một Tử La Tông ngã xuống, không biết tiện nghi cho bao nhiêu gia tộc."
Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng là vậy.” Một tông môn thành lập trên ngàn năm thì thứ tốt tự nhiên cũng rất nhiều.
“Mà cũng có lời đồn khối Dũng Tuyền Thạch kia vốn cũng không phải thuộc về Tử La Tông, mà là thuộc về một tiểu gia tộc.
Tiểu gia tộc kia khi có được khối Dũng Tuyền Thạch liền dùng cho bồi dưỡng linh điền.” Bởi vì linh điền liên tiếp xuất hiện, khiến cho những người này bị chú ý, có người liền đem việc lang truyền ra, nên Tử La Tông đã bí mật xuất động một nhóm tu sĩ, đem tiểu gia tộc kia diệt tộc.” Lâm Sơ Văn nói.
Sở Diệp: “.....” Tử La Tông thật là bá đạo a! Khó trách bị giết hết, xứng đáng!
Hai người ở trong thành đi dạo một vòng, mua sắm một đám vật tư, trên người vốn có 350 vạn, liền chỉ còn dư lại 200 vạn.
......!
Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn lưu lại Mặc Thành hai ngày, rồi khởi hành đi rừng Sương Mù.
Hai người không phải lần đầu tiên tiến vào rừng Sương Mù, cũng coi như là ngựa quen đường cũ.
Sở Diệp khắp nơi nhìn xung quanh nói: “Rừng Sương Mù vẫn là bộ dáng cũ!”
Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, nhấp nháy nhấp nháy con mắt nói: “Lá gan của ngươi, so với lần trước đã lớn hơn rất nhiều!"
Sở Diệp xấu hổ cười cười, nói: “Người luôn phải trưởng thành."
Hắn ở Lưỡng Giới Thành là thiên tài Hồn Sư, nếu luôn là sợ đầu sợ đuôi, vậy thì quá mất mặt.
Trong Rừng Sương Mù, tồn tại rát nhiều loại độc vật, rắn độc, nhện, rết......!
Lần trước tới, Sở Diệp bị dọa quá sức, nhưng nhờ mười vạn hoang man rèn luyện mấy năm, lại đã trải qua vài lần thú triều, cũng gặp qua đủ loại Hồn Sủng, lá gan Sở Diệp thật ra cũng lớn hơn không ít.
Sinh vật trong rừng Sương Mù vẫn còn ít hơn so với mười vạn hoang man rất nhiều, trong mấy năm qua tu vi của cả hai đã tịnh tiến lên không ít, hung thú trong rừng Sương Mù đối với hai người cũng tạo không thành uy hiếp gì.
Lâm Sơ Văn ngựa quen đường cũ đi tới động phủ.
“Bắt đầu đi.” Sở Diệp nói.
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Được."
Lâm Sơ Văn sử dụng hồn kỹ, đại môn lại mở ra.
Sở Diệp có chút hưng phấn nói: “Mở rồi ngươi rất lợi hại a!"
Lâm Sơ Văn cười, nói: “Nơi nào!"
Phía sau đại môn là một gian dược thất, dược thất phi thường lớn mà trong đó còn tàn lưu một cổ dược hương, vị Dược Tề Sư để lại truyền thừa kia hẳn là đã ở chỗ này để luyện chế dược tề, cho nên, dù đã trải qua nhiều năm như vậy mà dược hương vẫn còn lưu lại.
“Nơi này chất là nơi lưu dữ lại đạo truyền thừa cuối cùng rồi."
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Hẳn là vậy."
Dược thất bên trong có một cái dược đỉnh, mà bên trong dược đỉnh có một ngọn lửa vẫn đang bừng cháy.
Dược đỉnh thì bọn họ có cũng không ít, là lấy được trong tàn bảo các của Tử La Tông, nhưng cũng không ai chê mình có nhiều dược đỉnh, hơn nữa trong cái dược đỉnh này còn chứa cả linh hỏa, giá trị càng không thấp chút nào."
“Đây là Thanh Mộc Diễm sao?” Sở Diệp nhìn ngọn lửa bên trong dược đỉnh hỏi.
Lâm Sơ Văn gật gật đầu, hai tròng mắt tỏa sáng nói: “Đúng là nó."
Sở Diệp cau mày, nói: “Thật là Thanh Mộc Diễm."
Lâm Sơ Văn nhìn thần sắc của Sở Diệp, có chút nghi hoặc nói: “Thanh Mộc Diễm thì làm sao?” Thanh Mộc Diễm là linh hỏa thuộc thuộc tính hệ Mộc, thập phần thích hợp cho luyện chế dược tề.
Sở Diệp lắc đầu, nói: “Không, không có gì."
Thanh Mộc Diễm là loại linh hỏa mà Hồn Sủng bản mạng của nử